You are hereTrang chủ » Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh) » Lấy Nhầm Tổng Tài - Phần 15 » Lấy Nhầm Tổng Tài - Chương 1411 Lấy Nhầm Tổng Tài - Chương 1411 PlayUnmuteLoaded: 0%Progress: 0%Remaining Time -0:00Fullscreen “Dù sao đó cũng là chuyện của con, mọi người không cần quan tâm.” Ngu Vũ Mặc tức giận nói: “Giờ con đã lớn rồi, con sẽ tự quyết định cuộc đời con!” “Thế cơ à, cháu nghĩ xem, cháu nghĩ xem cháu mới được bao nhiêu tuổi, mà đã ngang bướng như thế rồi hả?” Dì của Ngu Vũ Mặc đập bàn giận dữ nói: “Chị, chị mau nhìn xem, con gái ngoan của chị giống chị ngày xưa như đúc ấy! Rồi cuối cùng kết quả thế nào? Chị chưa thấy rõ à? Mấy năm nay chị sống với anh rể như thế nào? Chị phải chịu bao nhiêu khổ cực?”
Mẹ của Ngu Vũ Mặc thở dài, im lặng.
Nhìn con gái kiên quyết như thế, bà lại nghĩ đến mình của vài chục năm trước.
Năm ấy, bà cũng kiên quyết y như nó vậy!
Năm ấy, bà cũng không nghe người khác khuyên can, một lòng một dạ muốn ở bên một người chồng nghèo.
Hôm nay thấy Ngu Vũ Mặc hành động như thế, bà cảm thấy vô cùng đau xót.
Dì của Ngu Vũ Mặc giận đến mức phải đứng dậy, bảo: “Thôi bỏ đi, tôi không quan tâm nữa! Tôi bực mình vì chuyện của cô quá rồi! Từ giờ trở đi không bao giờ tôi thèm xía vào chuyện của cô nữa!”
Nói xong, dì cô liền rời đi ngay.
Ngu Vũ Mặc vẫn không lên tiếng, còn mẹ của cô thở dài, bảo: “Vũ Mặc, mẹ biết, tham giàu chê nghèo không phải chuyện tốt đẹp gì cả.
Nhưng con là con gái của mẹ, là đứa con mẹ dứt ruột đẻ ra, mẹ làm như thế cũng chỉ là vì con thôi.
Có thể con cho rằng mẹ đã lớn tuổi rồi, không hiểu tình yêu là thế nào.
Nhưng trước đây, mẹ cũng giống y như con vậy.
Cậu bé con thích, chưa nói đến nghèo, mà nói đến chuyện tình cảm, liệu nó có thực sự yêu con không? Thứ tình cảm mà con bất chấp tất cả để bảo vệ ấy, có thực sự là tình yêu không?”
“Năm ấy, mẹ cũng tầm tuổi con bây giờ thì quen được ba con.
Mẹ và ba con cũng là bạn cùng lớp.
Ở trường, mẹ là một nữ sinh nổi tiếng, người theo đuổi nhiều vô số kể.
Mẹ có gia cảnh tốt, có thành tích học tập tốt, có...!thậm chí vấn đề công việc cũng được lo cho đầy đủ, mẹ có rất nhiều, rất nhiều thứ mà người khác không thể có được.
Trong khi đó, ba con chẳng có gì cả.
Khi rảnh rỗi, ông ấy mới dùng một con dao khắc hoa cho mẹ, mà mẹ đã yêu ông ấy rồi.
Mẹ tin rằng mẹ đã lấy người yêu mẹ nhất.
Nhưng thực ra, mẹ chỉ lấy ảo tưởng của chính mình mà thôi.”
“Bao nhiêu năm nay, nhà ta sống như thế nào thì con cũng biết rồi đấy.
Tuy nhìn bề ngoài cũng không đến nỗi nào, nhưng gia cảnh nghèo khó ra sao chắc con hiểu.
Sống với nhau bao nhiêu năm như thế, mà trước nay chẳng bao giờ chúng ta dành dụm được tiền của gì.
Lúc mang thai, người ta được bồi bổ bằng thịt bằng cá, còn mẹ chỉ đành mua phần xương đùi người khác không thèm dùng đến về, nấu canh uống.
Người ta ăn thịt, mẹ chỉ đành uống canh.
Mà chỗ xương ấy thậm chí phải ninh đi ninh lại uống ba lần mới lỡ vứt đi.
Bát canh xương ninh đến lần thứ ba nhạt nhẽo đến mức chẳng nếm ra được vị gì cả.”
“Nếu đây là tình yêu, con nghĩ con vẫn muốn loại tình yêu như thế hay sao?” Mẹ Ngu Vũ Mặc nói: “Nếu cậu bé kia thực lòng yêu con, vậy con vì cậu ta mà chịu thiệt một chút cũng đáng.
Nhưng liệu cậu ta có thực sự yêu con không? Bao nhiêu năm nay, con cảm thấy ba con thực lòng yêu mẹ sao?”
“Con...” Ngu Vũ Mặc nói nhỏ: “Chắc là yêu chứ.
Dù sao, năm ấy mẹ cũng phải trả cái giá quá lớn để được ở bên ba.”
“Con sai rồi! Con gái! Con quên mất lòng thương hại rồi!” Viền mắt mẹ cô đã ươn ướt, chậm rãi lắc đầu: “Trên thế gian này có một loại người vô lương tâm.
Hắn sẽ không cảm động việc con từ bỏ tất cả để chịu khổ cùng hắn đâu.
Ngược lại, hắn sẽ nghĩ rằng con tầm thường, con rẻ mạt.
Nếu không phải tầm thường, nếu không phải rẻ mạt, nếu không phải rác rưởi, thì tại sao lại không cần bất kì khoản tiền sính lễ nào cả, không cần nhà, không cần xe, không cần tiền tiết kiệm mà vẫn đồng ý lấy hắn? Ba con là loại người như thế đấy.”
“Khi