Thẩm Mạch hoang mang nhìn Thẩm Viễn: "Hả?" Thẩm Viễn thở dài, nhấc tay xoa gáy Thẩm Mạch: "Sao nhà mình lại có đứa em gái ngốc nghếch như thế này cơ chứ!"
Thẩm Mạch không vui hất tay Thẩm Viễn, nói: "Anh còn dám bắt nạt em, em đi mách chị!"
Thẩm Viễn cười he he: "Không dám không dám.
Thôi ăn đi ăn đi, Nào, ăn nhiều vào, bồi bổ IQ."
"Anh còn dám nói!".
Thẩm Mạch giận dữ bĩu môi.
"Được rồi được rồi, không nói, không nói nữa, ăn cháo đi".
Thẩm Viễn vội đưa bát cháo của mình cho Thẩm Mạch.
"Lại định làm gì?".
Thẩm Mạch nghi ngờ nhìn anh.
"Đống hồ dán trong đầu em, không kém gì bát cháo này".
Thẩm Viễn độc miệng đáp.
"Anh muốn ăn đòn hả!".
Thẩm Mạch gào lên đánh về phía Thẩm Viễn.
Thẩm Viễn vừa chịu đánh, vừa phải dỗ em gái: "Vâng vâng, anh muốn ăn đòn, muốn ăn đòn, á nhẹ thôi, nào, ăn no lại đánh! Vậy mới có sức được!"
Farina cách đó không xa nói với Thẩm Tùng Tý: "Thẩm Viễn và Thẩm Mạch tình cảm tốt thật."
"Đúng vậy, hai anh em họ từ nhỏ đã chí chóe với nhau như vậy.
Thẩm Viễn chỉ hơi độc miệng, thích nhất là chọc Tiểu Mạch.
Thực ra cậu ta cũng rất thương em gái, không chịu nổi việc em gái bị người khác bắt nạt.
Bạn cùng bàn Tiểu Mạch vẫn hay săn đón con bé, Tiểu Viễn theo dõi tên đó sát sao, chỉ sợ tên đó làm tổn thương Tiểu Mạch".
Thẩm Tùng Tý cười nói: "Mấy đời nhà họ Thẩm đều hiếm con gái.
Đời cha tôi, chỉ có cô tôi có một con gái.
Đời ông tôi, cũng chỉ có một bà bác.
Đến đời tôi...!Haiz, Tiểu Mạch vẫn là độc nhất.
Vì vậy Tiểu Mạch là bảo bối của tất cả chúng tôi."
"Thật khiến người ta ngưỡng mộ mà."
"Vì vậy Thẩm Viễn sẽ lo lắng, đây là lẽ đương nhiên.
Con trai trong nhà tôi, ngay từ nhỏ đã mang sứ mệnh phải bảo vệ các cô gái trong nhà.
Chị cả vì quá mạnh mẽ, nên không cần bảo vệ, thế nên chúng tôi chỉ có thể tập trung bảo vệ Tiểu Mạch thôi!".
Thẩm Tùng Tý cười hì hì nói.
Farina bỗng quay sang nhìn Thẩm Tùng Tý, nhìn đến mức làm Thẩm Tùng Tý chột dạ: "Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?"
"Đến khi nào cậu mới lo lắng cho tôi như Thẩm Viễn lo lắng cho Thẩm Mạch đây?".
Farina nhìn Thẩm Tùng Tý chăm chú, mở miệng nói.
Thẩm Tùng Tý giật thót.
Cậu cố nén sự hốt hoảng, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tôi vẫn luôn lo lắng cho cậu mà! A ha ha ha ha..."
Nghe Thẩm Tùng Tý pha trò, Farina nhớ đến những lời cậu từng nói, ánh mắt buồn bã, không nói thêm gì nữa.
Thẩm Tùng Tý vội vàng đảo mắt, gắp một cái đùi gà bỏ vào đĩa của Farina, nói: "Ăn đi.
Bây giờ ngoài trừ việc học bù, còn phải nghĩ xem tổ chức lễ hội trường như thế nào.
Đúng là thời gian biểu chật kín, trường học không để cho học sinh một chút thời gian tự do nào! Cứ thế này thì học sinh chỉ có xoay quanh mấy việc này mất, chẳng rảnh đi gây họa rồi."
Nghe Thẩm Tùng Tý nhìn trái ngó phải nói vậy, Farina đành không ép cậu nữa.
Có vài việc không thể nóng vội.
Ít nhất Farina chắc chắn một điều: Thẩm Tùng Tý không phải đầu gỗ.
Mấy qua sớm chiều bên nhau, cô có thể cảm nhận được, thực ra Thẩm Tùng Tý cũng có thiện cảm với cô, nhưng do khúc mắc gì đó nên vẫn phải giấu diếm tình cảm.
Điều này khiến Farina vô cùng sầu não.
Ăn xong, lần đầu tiên Farina không về cùng Thẩm Tùng Tý, mà kéo Vy Vy chạy đến rừng cây bên cạnh sân vân động tản bộ.
Hai cô gái đều có tâm sự, nên chẳng ai nói gì, cứ dắt tay nhau đi lang thang trong rừng cây.
Đi mãi đi mãi, Farina tức giận ngồi xuống băng ghế trong rừng, nói: "Tớ ở Trung Quốc nốt kỳ nghỉ hè này, sau đó sẽ đi về không bao giờ qua lại với cậu ấy nữa!"
Vy Vy mỉm cười đáp: "Cậu làm được không?"
Vy Vy ngồi bên cạnh Farina, nói: "Cậu nói vậy chứng tỏ cậu không làm được.
Người thực sự muốn làm sẽ không