Hạ Thẩm Châu nói với Ngu Vũ Mặc: “vậy hai người nói chuyện đi, tớ đi về trước đây.” Ngu Vũ Mặc gật đầu.
Sau khi Hạ Thẩm Châu rời đi, lúc này Ngu Vũ Mặc mới quay sang nói với Trịnh Khắc Kỳ: “Cậu nói cái gì vậy?”
Trịnh Khắc Kỳ đi đến trước mặt Ngu Vũ Mặc, anh nhìn cô với ánh mắt rất phức tạp, rồi nói: “Hôm nay bố tớ vừa nói với tớ, thủ tục xuất ngoại du học của tớ đã làm xong rồi.
Hết kỳ nghỉ hè này, tớ sẽ sang nước ngoài du học.”
“Chúc mừng cậu” Ngu Vũ Mặc nhìn Trịnh Khắc Kỳ cười.
“Vũ Mặc, nếu cậu đồng ý, tớ có thể đưa cậu đi cùng.
Bố tớ đầu tư một nhà máy ở nước ngoài, giải quyết vấn đề thất nghiệp của địa phương, vì vậy Quốc gia đó đồng ý cho bố tớ dẫn theo mấy người thân di dân qua đó.
trường học bên đó tớ đã tìm được rồi, nếu cậu đồng ý, toàn bộ chi phí của cậu tớ sẽ lo hết.”
“Không cần đâu, tớ cảm thấy Nhị trung trong nước rất tốt.
Với lại tớ cũng đã thích nghi hoàn cảnh sống ở đây rồi.” Ngu Vũ Mặc từ chối dứt khoát: “Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tớ không thích ra nước ngoài du học.”
“Vũ Mặc, cậu vẫn rất thích hắn ta đúng không?” Mặt Trịnh Khắc Kỳ hơi thất thần: “Nhưng cậu cũng nhìn ra đấy, cậu ta không hề để ý đến cậu.
Cậu cứ theo đuổi như vậy có ý nghĩa gì không?”
“Đó là chuyện của tớ, Trịnh Khắc Kỳ, cậu không cần chỉ chân chỉ tay.” Ngu Vũ Mặc nói rất nghiêm túc: “Dù sao chúng ta cũng là bạn học với nhau, nể tình chúng ta đã học cùng nhau, tớ sẽ đi tiễn cậu, nhưng xin cậu đừng nhúng tay hay hỏi đến chuyện của tớ.”
“Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi!” Trịnh Khắc Kỳ nhắc lại.
“Tiếc là tớ không cần.” Ngu Vũ Mặc trả lời rất dứt khoát và quyết đoán.
‘Cậu...” Trịnh Khắc Kỳ bị Ngu Vũ Mặc làm cho tức điên lên được, nhưng ai bảo anh lại thích cô chứ? Đối với người con gái mà mình thích, luôn không có điểm giới hạn.
“Sau này sẽ có một ngày cậu cảm thấy ân hận! Thời buổi này, không có tiền thật sự không thể đi nổi một bước.” Trịnh Khắc Kỳ thở dài một cái rồi nói: “Sau khi cậu lớn lên cậu sẽ hiểu cái gọi là kiên trì của cậu, nực cười đến thế nào.”
“Đó cũng là chuyện riêng của tớ.” Ngu Vũ Mặc trả lời cứng nhắc.
“Được rồi được rồi, tớ cũng không nói nữa.” Trịnh Khắc Kỳ lấy ra một chiếc phong bì, cố nhét vào tay Ngu Vũ Mặc, rồi nói: “Cậu nghĩ thông rồi thì hãy gọi điện thoại cho tớ.
Nhưng mà cậu phải quyết định sớm đấy! Phải làm hộ chiếu trước, rồi sau đó mới đi xin visa, đều cần có thời gian.
Cậu không phải vợ tớ, thì không phải người thân trực thuộc gia đình tớ rồi, thủ tục của cậu sẽ rắc rối hơn.
Nhưng mà, có bố tớ làm bảo lãnh, sẽ không vấn đề gì đâu.”
“Tớ không cần...” Ngu Vũ Mặc vừa định trả lại.
Trịnh Khắc Kỳ lập tức thả tay ra như bị bỏng, rồi nói: “Đừng có vội từ chối, cứ về nghĩ kỹ đã rồi trả lời tớ.
Được rồi, tớ đi về đây.”
Nói xong câu này, Trịnh Khắc Kỳ rời đi luôn rồi đi ba bước lại ngoảnh đầu lại nhìn một cái.
Ngu Vũ Mặc cầm phong bì trên tay, cô cắn vào môi, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp hơn.
Cô thật sự thích Hạ Thẩm Châu, nhưng Hạ Thẩm Châu không có chút phản ứng nào.
Anh thật sự rất tốt với cô.
Nhưng vấn đề là, anh đối với tất cả các bạn nữ đều tốt như vậy.
Anh đối với cô không hề có điểm nào đặc biệt.
Nếu nói điểm đặc biệt duy nhất, có lẽ là, chỉ giải thích một số chuyện với cô thôi...
Nhưng như vậy, không thể đủ để chứng minh, anh thích cô...
Nhưng Trịnh Khắc Kỳ, thật sự là người rõ ràng thích cô từ rất lâu rồi...
Rất băn khoăn!
Ngu Vũ Mặc cất phong bì vào cặp sách, lặng lẽ quay về lớp học.
Hạ Thẩm Châu không hề hỏi cô, Trịnh Khắc Kỳ đã nói gì với cô.
Hình như anh không hề quan tâm đến mọi chuyện.
Nhưng Thẩm Mạch lại chạy đến, hỏi Ngu Vũ Mặc: “Tiểu Vũ chấn thương sao rồi cậu?’
“Cũng không đáng lo ngại lắm, chỉ là để đảm bảo an toàn, tạm thời không nên múa, chờ sau khi vết thương khỏi rồi là có thể múa lại được.” Ngu Vũ Mặc trả lời.
Lúc này Thẩm Mạch mới thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, nếu Tiểu Vũ xảy ra chuyện, chắc chắn bà nội sẽ rất đau lòng