Lời của Thẩm Thất khiến cho mọi người ở đây đều mỉm cười.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh tản bộ nhẹ nhàng ở khu vực xung quanh, tiêu hóa thức ăn một chút.
Lúc này, có mấy đứa trẻ đang cầm bóng bay phát sáng chạy tới chạy lui.
Dưới ánh đèn mờ ảo, những đồ vật nhỏ đó thật sự quá đáng yêu.
Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất nhìn chằm chằm vào mấy quả bóng đó, hắn mỉm cười nói với Thẩm Thất: “Chờ tôi một chút!”
Thẩm Thất chưa kịp lấy lại tinh thần, Hạ Nhật Ninh đã chạy về phía mấy đứa trẻ con kia.
Hạ Nhật Ninh ngồi xổm xuống, nói với mấy đứa trẻ: “Bên kia có một chị gái rất thích bóng bay của các em, anh có thể mua lại tặng cho chị ấy không?”
Mấy đứa trẻ đồng thời quay đầu nhìn Thẩm Thất.
Một đứa trẻ nói với Hạ Nhật Ninh: “Anh đẹp trai như vậy, bóng bay này tặng luôn cho anh đó!”
Hạ Nhật Ninh cười ha ha một tiếng, ôm hôn đứa trẻ dẻo miệng: “Vậy anh phải cảm ơn em rồi!”
Mấy đứa trẻ còn lại thấy vậy, vô cùng hâm mộ: “Em cũng muốn, em cũng muốn!”
Sau đó Hạ Nhật Ninh lần lượt ôm hôn mấy đứa trẻ kia, cả đám đều đưa bóng bay trong tay cho Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Thất đứng ở một bên, dở khóc dở cười.
“Ồ, Hạ tổng có tiền như vậy lại cam lòng dùng mấy cái hôn để đổi lấy bóng bay sao?” Thẩm Thất cố ý châm chọc.
“Đúng vậy. Nụ hôn này của tôi rất đáng tiền, đó là giá mua hàng của tôi. Bây giờ em hôn tôi một cái, tôi liền cho em một quả bóng bay. Cái này gọi là giá bán!” Hạ Nhật Ninh mặt dày trả lời: “Bởi vì nụ hôn của em đáng tiền hơn, cho nên cái này gọi là kiếm lãi trung gian chênh lệch giá!”
Thẩm Thất suýt nữa bật cười.
Đúng là ba câu đã lại bộc lộ bản chất rồi!
Hạ Nhật Ninh mặt dày chỉ tay vào mặt mình: “Hôn ở đây một cái!”
Thẩm Thất bị trêu đến đỏ bừng mặt: “Đừng làm loạn!”
Hạ Nhật Ninh lắc lắc bóng bay trong tay: “Có lãi mà, một nụ hôn đổi một quả bóng bay!”
Thẩm Thất nhìn gương mặt anh tuấn của Hạ Nhật Ninh dưới ánh đèn đường, trong lòng có chút rung động.
Cô nhón chân lên, khẽ hôn lên gương mặt Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh hớn hở đưa một quả bóng bay cho Thẩm Thất.
Sau đó chỉ một bên khác: “Ở đây hôn một cái!”
Thẩm Thất đỏ mặt, nhón chân lên lần nữa, để lại một dấu son môi.
Hạ Nhật Ninh hài lòng rút thêm một quả bóng.
“Còn ở đây nữa...” Hạ Nhật Ninh chỉ vào môi hắn.
“Này, anh chơi đủ chưa?” Thẩm Thất hờn dỗi lườm hắn một cái: “Ở đây sẽ có người qua lại đó!”
“Không có ai đi qua thì có thể hôn sao?” Hạ Nhật Ninh mỉm cười nhìn Thẩm Thất.
Trong nháy mắt, gương mặt Thẩm Thất đỏ như tôm luộc, khiến người ta muốn ăn vào trong bụng.
“Đừng làm loạn!” Thẩm Thất nói tới nói lui cũng chỉ nói ra mấy chữ này.
“Vậy được rồi, em không hôn tôi, thì đổi lại đi. Tôi hôn em một cái, tôi sẽ cho em một quả bóng.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười nói.
“Anh lại giở trò lừa đảo!” Thẩm Thất nổi giận đùng đùng nhìn Hạ Nhật Ninh.
“Ừm, anh giờ trò lừa đảo đó, không hài lòng thì cắn anh đi!” Hạ Nhật Ninh cúi người hôn vào mặt Thẩm Thất một cái, sau đó vui vẻ lấy một quả bóng bay đưa cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh trở nên ấu trĩ như vậy, lập tức im lặng.
Hạ Nhật Ninh hôn vài cái, lúc này mới thỏa mãn đưa hết bóng bay cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất cầm bóng bay, Hạ Nhật Ninh lập tức nói: “Đừng nhúc nhích!”
Vừa nói xong, hắn lập tức rút điện thoại ra chụp cho Thẩm Thất một kiểu ảnh.
Trong lòng Thẩm Thất có dự cảm không lành, định bước qua đó xem: “Anh làm gì vậy?”
“Ngốc! Đương nhiên là chụp để làm ảnh nền điện thoại rồi!” Hạ Nhật Ninh thản nhiên đáp: “Khó có được lúc như vậy, không thể lãng phí!”
Thẩm Thất lập tức xám mặt.
Đột nhiên cô cảm thấy Hạ Nhật Ninh thần thông quảng đại này rất nực cười.
Hai người cầm bóng bay, trở lại chỗ cắm trại.
Mọi người thấy Thẩm Thất cầm bóng bay vui vẻ như vậy, gương mặt mọi người đều nhăn nhó, muốn cười nhưng lại không dám cười, thật sự là... giày vò nha!
Thẩm Thất tức giận cầm bóng bay nhét vào ngực Hạ Nhật Ninh, xoay người đi rửa mặt.
Hạ Nhật Ninh nhìn bóng lưng Thẩm Thất, cười vô cùng vui vẻ.
Thời tiết mùa hè, không ai thích ngủ trong xe.
Cho nên mọi người đều nhốn nháo lấy lều vải ra, dựng lên vài cái lều ở bên hồ.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đương nhiên sẽ ngủ chung cùng một lều.
Vừa tiến vào, Hạ Nhật Ninh lập tức nói với Thẩm Thất: “Vợ ơi, tối nay chúng ta ôm nhau ngủ đi!”
Thẩm Thất từ chối: “Không được, có nhiều người ở đây mà!”
“Không sao đâu, em nhìn đi, tôi không bật đèn, người khác không thấy đâu.” Hạ Nhật Ninh cười hì hì nhào tới.
Thẩm Thất định giãy dụa, Hạ Nhật Ninh đã nhào lên: “Tiểu mỹ nhân, em theo bổn công tử đi!”
Thẩm Thất không nhịn được cười, bị Hạ Nhật Ninh thuận lợi ôm vào trong ngực.
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Thất vẫn nằm trong ngực Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Thất vừa động, Hạ Nhật Ninh liền tỉnh.
Hạ Nhật Ninh hôn vào trán Thẩm Thất: “Tiểu Thất, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Thẩm Thất điều chỉnh tư thế, không chút khách khí, gác chân lên người Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng: “Tiểu Thất càng ngày càng nặng nha.”
Thẩm Thất đang định vắt ngang lên người hắn thì Hạ Nhật Ninh đã đè Thẩm Thất lại: “Nhưng không sao, mỗi ngày anh đều rèn luyện thân thể, cho dù em béo đến mấy, anh cũng ôm được.”
Hạ Nhật Ninh mấy ngày này dỗ ngon dỗ ngọt Thẩm Thất hơi nhiều.
Thẩm Thất có chút không thích ứng kịp.
Dường như từ sau khi cô ở biệt thự của Phùng Mạn Luân trở về, Hạ Nhật Ninh đã thay đổi thái độ với cô.
Trước đây chỉ dỗ ngon dỗ ngọt một phần, hiện giờ đã thăng cấp lên gấp năm rồi!
Thật kì lạ!
Ngày đó, cô không trở về, không phải hắn ta nên tức giận sao?
Vì sao hắn không hề tức giận, mà lại tỏ ra vui vẻ kích động như vậy?
Thôi quên đi, không nghĩ nữa!
Hắn không tức giận là tốt rồi!
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, khi người khác chuẩn bị bữa sáng thì hai người chậm rãi tản bộ.
Hít thở không khí trong lành, hoạt động gân cốt một chút, đột nhiên cảm thấy rất thích cuộc sống như thế này.
Ăn xong điểm tâm, mọi người thu dọn hành lý, tiếp tục lên đường.
Thẩm Thất ngồi trên bàn tiếp tục vẽ.
Thẩm Ngũ tiến tới: “Đây là thiết kế cho anh sao?”
Hạ Nhật Ninh nhíu mày: “Đương nhiên là cho tôi!”
Thẩm Thất phẩy tay: “Đừng quấy rầy, em đang thiết kế áo cưới, hai người mặc áo cưới sao?”
Thẩm Ngũ và Hạ Nhật Ninh đồng thời im lặng.
Sau đó Hạ Nhật Ninh bất ngờ nhớ tới hắn còn thiếu bé con của hắn