Văn Gian Thanh lo cho Hạ Thẩm Châu, Thẩm Tùng Tý cũng rất lo.
Cậu ta thân là người dẫn đầu trong đám nhỏ này, tự nhiên là phải chăm sóc các em trai em gái.
Bây giờ thân phận của mọi người đều đã lộ ra, chỉ sợ những bạn học Nhị Trung đó, sợ là đều thay đổi cách nhìn với họ.
Quả nhiên, Thẩm Tùng Tý vừa mới từ sân vận động trở về, suốt chặng đường không ít người giả vờ tình cờ gặp gỡ mà chào hỏi.
Lúc trước, mọi người đều vẫn rất tùy ý.
Hihi haha, chuyện đùa gì nói được cả.
Thế nhưng bây giờ, trong mắt họ đã bớt đi phần tùy ý, thêm phần cung kính và danh lợi.
Ai đều biết, nếu như có thể cùng với những công tử tiểu thư này bắt nối quan hệ, sau này sẽ có giúp ích rất lớn.
Nhưng, cách bắt nối quan hệ này cũng là một môn học vấn.
Vừa phải bắt nối một cách không lộ liễu, lại phải khiến cho đối phương nhớ đến mình
Cho nên, suốt chặng đường này, Thẩm Tùng Tý xem như được chứng kiến trí tuệ của mọi người.
Thật sự là muốn màu muôn vẻ.
Trong đó, có ba đứa con gái “vô tình” chạm phải cậu ta, có năm đứa con gái “Không cẩn thận” tạt nước ướt cả người cậu ta, có bảy người “Tình cờ gặp” cậu ta và nhiệt tình mời cậu ta đến nhà làm khách, còn có cả trực tiếp đi qua yêu cầu trao đổi số điện thoại và facebook.
Thẩm Tùng Tý đủ kiểu bất lực!
Họ đây là xem hết bao nhiêu phim thần tượng thế?
Trúng độc nặng đến mức nào?
Chẳng lẽ làm quen với người giàu, chỉ có thể thông qua mấy con đường này sao?
Thẩm Tùng Tý giờ mới hiểu ra, tầm quan trọng mà khi đó mọi người ẩn giấu thân phận!
Bây giờ tốt rồi...
Bây giờ, đặc sắc nhất đã không còn là buổi lễ hội trường nữa, mà là đám bạn học tinh ranh này đây.
Họ thật sự là dùng mọi thủ đoạn để mà gây sự chú ý với họ.
Thẩm Tùng Tý đoán rằng ngoài cậu ta ra, có lẽ những người khác đều gặp tình trạng như thế cả.
Trên thực tế, cậu ta đoán đúng rồi...
Thời điểm này đây, không cần biết là Văn Gian Thanh, Thẩm Viễn, hay Hạ Thẩm Châu cả Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh, đều bị vô số đám đông “Tình cờ gặp” cả.
Kể cả ngây ngô dễ thương như Thẩm Mạch cũng không ngoại lệ.
Lúc trước không có giao du gì với cô bé, đều nườm nượp mà tiến gần, còn đủ kiểu thân thiết với cô bé, nhiệt tình mời cô bé đến nhà làm khách, không thì đi nghỉ mát.
May là Thẩm Mạch tuy rằng ngây thơ đáng yêu, nhưng trong học viện quý tộc Duệ Hà người vây quanh Thẩm Mạch không phải số ít.
Do đó trên điểm này, Thẩm Mạch vẫn rất điềm tĩnh ung dung mà từ chối cả: “Cám ơn mọi người, nhưng, tớ không có thời gian! Tất cả hoạt động của tớ đều được các anh phê duyệt cả, tớ là không được phép hoạt động một mình.
Hơn nữa các cậu cũng biết, các anh của tớ thực sự đều rất bận.
Cho nên các cậu không bằng trực tiếp đi hỏi họ thì hơn!”
Thẩm Mạch rất nhẹ nhàng mà đem tất cả vấn đề đẩy cho người khác, mấy bạn học nữ đều không gì để nói cả.
“Ây ây ây, các cậu xem, đó không phải bạn cùng bàn với Tiểu Mạch sao?” một bạn nữ tinh mắt, nhìn bạn cùng bàn của Thẩm Mạch, với vẻ đứng ngồi không yên mà đứng tại nơi không xa: “Xem ra là đến tìm cậu đó!”
Thẩm Mạch nhìn bạn cùng bàn đó, ánh mắt hầu như đã rất bình lặng, nói: “Xem ra cậu ấy tìm tớ có việc.
Xin lỗi, tớ đi qua xem thử.”
“Được được được.” Mấy bạn học nữ đó vội trả lời.
Trong đó có một bạn nữ không kiềm được mở miệng nhắc nhở nói: “Tiểu Mạch, nhắc cậu một chút! Bạn cùng bàn đó của cậu...!miệng lưỡi cậu ta rất ngọt, cậu không được bị lừa đó.”
Thẩm Mạch mĩm cười: “Tớ biết rồi.”
Mấy bạn học nữ đó mới quay người rời khỏi.
Bạn cùng bàn với Thẩm Mạch cuối cùng chờ được chỉ mình Thẩm Mạch, vội chạy sang, với vẻ lúng túng mà nhìn Thẩm Mạch: “Tiểu Mạch, cậu vẫn còn giận tớ sao?”
Ánh mắt Thẩm Mạch bình tĩnh mà nhìn cậu ta, nói: “Tớ có gì đáng để giận chứ?”
“Có phải là do tớ mãi không nói ra câu đó với cậu cho nên cậu mới giận tớ?” ánh mắt tham lam bạn cùng bàn của Thẩm Mạch nhìn quanh hai lần gương mặt của Thẩm Mạch, mới nói: “Thực ra, câu nói này tớ mãi muốn nói với cậu, chỉ là không có can đảm.
Hôm nay, dù có thế