“Anh Tùng Tý, rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện nữa giấu bọn em?” Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh hỏi thẳng: “Nếu anh chê bọn Thẩm Viễn còn nhỏ, không muốn nói, vậy nói với bọn em thì được phải không?” Thẩm Tùng Tý cúi gằm mặt xuống, ủ rũ nói: “Hôm nay anh vừa nhận được điện thoại ở nhà nói là...!giải quyết rồi.”
“Ừ, anh nói tiếp đi.”
Thẩm Tùng Tý nói tiếp: “Cách giải quyết rất đơn giản nhưng rất hiệu quả.
Đó là chỉ cần anh hẹn hò với cô gái đó, vậy thì nhà bọn họ sẽ không truy cứu sai lầm của em họ nhà dì của anh nữa.
Cho nên, dì anh vì muốn nhanh chóng giải quyết việc này liền không ngừng đến nhà anh bảo anh nhanh chóng quay về, đồng ý hẹn hò với cô gái đó.”
“Ha!” Văn Gian Thanh nói: “Vậy ý mẹ anh thế nào?”
“Tất nhiên là mẹ anh không đồng ý, nhưng em cũng biết, quan hệ của nhà ngoại anh phức tạp thế nào.
Dì anh không có việc gì là lại đến làm ầm lên đến mức gần đây bệnh đau đầu của mẹ anh lại tái phát.
Anh biết, việc này không thể cứ kéo dài như vậy được, anh phải về nhà thôi.” Thẩm Tùng Tý nói: “Anh nghĩ rồi, không thể thong thả như vậy nữa! Nhà dì anh thật quá đáng, cứ thỏng thả tiếp như vậy sớm muộn gì cũng xảy việc lớn!”
“Cô gái đó chính là cái cô rất thích anh hồi cấp hai, sau này nghe nói anh đến thành phố Vinh liền theo đến, sau đó còn tự sát không thành vì anh phải không?”
Hạ Thẩm Châu nói: “Sau đó bây giờ còn dùng việc này ép anh hẹn hò với cô ta? Cái gì thế này? Đầu óc của hai nhà này cũng hay thật đấy!”
Văn Gian Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy, em cũng thấy đầu óc của họ hay ghê! Hai việc này lại có thể coi làm một em cũng phục họ luôn.
Cả nhà dì nhỏ anh tốt quá cơ, anh cũng làm khó bản thân mình rồi, cho dù anh có về thì chỉ sợ cũng không thể giải quyết được vấn dề này.”
“Không thì sao? Không thể cứ trốn tránh mãi được phải không?” Thẩm Tùng Tý trả lời: “Anh thân làm con cái trong nhà, không thể cứ trơ mắt nhìn mẹ anh đau đầu được? Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chẳng thà dứt khoát trở về nhà đối diện trực tiếp còn hơn!”
“Mợ cả nói thế nào” Hạ Thẩm Châu hỏi.
“Cậu muốn làm gì?” Văn Giản Thành và Thẩm Tùng Tý cùng nhìn Hạ Thẩm Châu.
Hạ Thẩm Châu đảo mắt nói: “Em chỉ muốn hỏi anh một câu, mợ cả có muốn xử lý cả nhà em gái không đáng tin của mợ ấy không?”
Thẩm Tùng Tý nói: “Mẹ anh cũng phiền nhưng mẹ anh lại không thể nói gì...”
“Hiểu rồi.” Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh cùng cười híp mắt nói: “Được rồi, anh Tùng Tý, đợi lễ hội trường kết thúc bọn em sẽ đi một chuyến với anh!”
“Hả?” Thẩm Tùng Tý vẫn chưa phản ứng lại được.
Hạ Thẩm Châu nói: “Ở đây có Thẩm Viễn, thằng nhóc đó lanh lợi lắm, có nó và Đậu Đậu, Đinh Đinh ở đây có thể chăm sóc tốt cho Thẩm Mạch và những người khác.
Dù sao thì sau khi lễ hội trường kết thúc bọn em cũng không thể trải nghiệm cuộc sống tại Nhị Trung được nữa, nên bọn em sẽ đi Đông Bắc với anh một chuyến giúp anh giải quyết xong việc này.
Đánh nhanh thắng nhanh như vậy khi bọn em quay về vẫn còn kịp!”
“Còn một việc nữa là tạm thời cũng phải giấu Vy Vy và Farina.” Văn Gian Thanh nhấn mạnh: “Chúng ta phải dùng lý do và cái cớ khác để qua đó, còn phải giữ chân Vy Vy và Farina.
Anh Tùng Tý, tuy Farina cũng là người của gia tộc Rose nhưng lại đáng tin cậy hơn người khác nhiều.
Hơn nữa thái độ của gia tộc Rose cũng khác với những người khác.
Cô ấy thích anh như vậy, anh đừng