Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh suýt chút nữa đã cho Thẩm Tùng Tý một tràn pháo tay!
Nói rất hay!
Lúc nên từ chối thì nhất định phải từ chối!
Tuyệt đối không thể có chút dao động nào trên lập trường của mình!
Thích là thích, không thích là không thích!
Tuyệt đối không được mơ hồ lẫn lộn! “Tùng Tý, lời thì không thể nói như vậy được.” Thầy Sở ngớ người ra một hồi, ông không ngờ đến Thẩm Tùng Tý hôm nay lại cự tuyệt một cách rõ ràng như vậy, nên đã thăm dò nói: “Thầy nghe Sở Ca nói, con ở bên ngoài quen được một cô gái, có phải con vì cô gái đó, nên mới từ chối Sở Ca nhà thầy không? Cô gái bên ngoài đó sao có thể được? Làm sao mà tốt bằng Sở Ca nhà thầy được? Được, chúng ta khoan nói đến chuyện thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cũng không nói đến chuyện biết được tận gốc tận rễ đó.
Mà thầy nói về, gia đình hai ta là môn đăng hộ đối, gia đình con chỉ có một mình con là con trai, gia đình thầy cũng chỉ có Sở Ca một đứa con gái.
Sau này tài sản hai nhà đều do hai con kế thừa, hoàn toàn không còn ai khác có thể tranh giành tài sản với hai con.
Như vậy còn không tốt sao? Cô gái mà con thích đó, chắc gì không có tranh chấp về tranh giành tài sản? Cho dù cô gái ấy cũng là người giàu có, nhưng phiền phức cũng sẽ càng nhiều thêm cho mà xem?”
Cả 3 người Hạ Thẩm Châu, Văn Gian Thanh, Thẩm Tùng Tý cùng bật cười lên.
Luận điểm này thật là...!thú vị đó! “Thầy Sở, con cảm thấy con nên nói rõ ràng với thầy chuyện này! Chuyện thứ nhất: con có thích cô gái nào bên ngoài hay không, cũng không có liên quan đến Sở Ca.
Cho dù con chưa có người thích đi chăng nữa, con cũng sẽ không thích Sỡ Ca.
Chuyện thứ hai: Con đối với chuyện tài sản, thì không có quan trọng lắm, sự nghiệp của Thẩm gia cũng không phải là nhỏ nữa, con có năng lực mở rộng lĩnh vực này hay không cũng là chuyện của con, không hề liên quan đến chuyện kế thừa bao nhiêu nào cả? Hơn nữa, thầy nghĩ con đang thiếu tiền xài sao? Con cần phải nhờ vào tài sản của vợ mình sao? Chuyện thứ ba: Người mà con thích, bất luận cô ta có phiền phức gì đi chăng nữa, con cũng có lòng tin và năng lực để xử lý tốt.
Con cũng tin rằng người phụ nữ của con, cũng sẽ có năng lực này, đến nỗi không cần dựa vào sự giúp đỡ của gia đình cũng có thể không cần lo đến chuyện cơm áo.
Vì vậy, với tiền đề như vậy, con còn có gì để lo lắng nữa?” Thẩm Tùng Tý trả lời nói.
Hạ Thẩm Châu chậm rãi mở miệng nói: “Xin lỗi, xin cho chen vào nói vài câu.
Tuy rằng anh Tùng Tý là con trưởng và là cháu đích tôn của Thẩm gia, nhưng mẹ con cũng là người Thẩm gia.
Vì vậy, theo ý nghĩa chặt chẽ mà nói, chúng con là người một nhà.
Thầy Sở, thầy cảm thấy khi việc kinh doanh của anh con xảy ra nguy cơ, thì đứa làm em trai này, sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Còn nữa, thầy Sở, thầy nghĩ trên đời này, có bao nhiêu doanh nghiệp có thể đối chọi với tập đoàn tài chính Hạ Thị?” Văn Gian Thanh cũng giơ tay lên nói: “Còn có con.
Tuy rằng con chẳng có quan hệ huyết thống gì với anh Tùng Tý cả, nhưng bà ngoại con và Thẩm Tử Dao của nhà họ Thẩm là chị em kết nghĩa, còn mẹ con là mẹ nuôi của con cháu nhà họ Hạ, còn con, là anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên với anh Tùng Tý.
Anh em tốt cần tiền, con sẽ không quan tâm đến sao?
Ngoài ra, Văn gia chúng tôi vốn là một doanh nghiệp đầu tư, thích nhất là làm những việc này, chính là đầu tư toàn cầu.
Thứ mà chúng tôi không hề thiếu, đó chính là tiền.”
Thế là, cả 3 người người này một lời người kia một câu, nói đến thầy Sở không thốt lên được lời nào cả.
Giờ đây thầy Sở cũng xem như đã hiểu rõ rồi.
Thẩm Tùng Tý đã hạ quyết tâm không muốn hẹn hò cùng với Sở Ca rồi!
“Vậy ngươi thật sự không để tâm đến việc chúng tôi khởi tố em họ của ngươi sao, ngươi phải biết rằng, tội mà em họ ngươi đã phạm phải chính là tội bắt cóc đấy?” Thầy Sở muốn xem nhẹ nhàng không được, thì làm dữ vậy.
“Thầy cứ tuỳ ý.
Tội nó phạm phải, tại sao con phải thanh toán giúp nó chứ?” Thẩm Tùng Tý trả lời nói: “Nó cũng nên chịu một chút bài học rồi! Lúc nhỏ con có thể nhường nó, chiều nó, lớn lên rồi, ai mà nhường nó, chiều nó nữa