Bàn tay to lớn của Hạ Nhật Ninh chậm rãi vuốt lưng của Thẩm Thất. Ngón tay thon dài tựa như mang theo tình cảm, đang nhẹ nhàng xoa dịu nỗi sợ hãi của Thẩm Thất. Hắn thấp giọng đáp rằng: “Là một đoàn thể xã hội đen rất lớn ở trong vùng này, hơn nữa còn đang khống chế khá nhiều người, chuyên làm mấy vụ việc đen tối. Khi chúng ta mới đến, cô ta gọi chúng ta lên, chính là muốn cảnh cáo chúng ta. Thuốc mê trong cơm canh vừa là một lời cảnh cáo vừa là một kiểu thăm dò. Nếu chúng ta trúng kế, chúng ta sẽ là hàng hóa của họ, nếu chúng ta cảnh giác, chỉ cần chúng ta không ra tay thì bọn họ cũng không làm gì chúng ta đâu.”
Càng nghe, tóc gáy của Thẩm Thất càng dựng thẳng lên.
“Sao bọn họ dám làm chuyện như vậy?” Thẩm Thất không kiềm chế được thấp giọng nói: “Không ai quản sao?”
“Quản kiểu gì? Nơi đây hoang vu vắng vẻ. Muốn quản cũng quản không nổi.” Hạ Nhật Ninh khẽ nở nụ cười: “Hơn nữa bọn rắn độc vẫn luôn tồn tại mà. Nha đầu ngốc, em thực quá ngây thơ rồi.”
“Vậy, vậy mấy người đang khóc đó...” Thẩm Thất không yên lòng hỏi.
“Chỉ là một vài người gặp xui xẻo thôi mà.” Hạ Nhật Ninh vỗ vỗ lưng Thẩm Thất: “Cho dù chúng ta có ra tay thì cũng chưa chắc cứu được họ, đến lúc chúng ta cũng sẽ phải ở lại nơi này.”
Thẩm Thất chợt hiểu mọi chuyện.
Cô không rầu rĩ nữa, cố gắng che đậy những âm thanh kêu rên thảm thiết kia, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Còn trong nhà của trưởng thôn.
Người phụ trách thăm dò tin tức đã về: “Trưởng thôn, đám người kia không có động tĩnh gì cả.”
“Có lẽ toàn là những người có cảnh giác.” Trưởng thôn cười cười, nói rằng: “Không sai, rất biết người biết ta đó, không quản chuyện bao đồng.”
Trên mặt người phụ nữ trung niên kia còn hiện lên vẻ tiếc nuối: “Loại hàng này không tệ nha.”
Trưởng thôn tiến lên một bước rồi nói: “Loại hàng dù lợi hại đến đâu thì cũng phải ăn! Trên đời này, còn mấy người được như người đàn ông đó chứ?”
Nói xong câu đó, trưởng thôn xoay người nhìn mấy tên khác nói: “Ngày mai nhanh chóng sửa xong đường đi, bằng không khách quý sẽ không vào được! Nếu muốn ăn chén cơm này thì phải làm việc này gọn gàng một chút!”
“Vâng.” Mấy người kia đồng thanh trả lời.
“Bàng béo, tốt nhất cô đừng thu hút sự chú ý của người đàn ông kia, cẩn thận không lại rước họa vào thân đó.” Trưởng thôn căn dặn người phụ nữ trung niên một chút: “Người đàn ông đó, tôi cũng không chắc chắn có thể đối phó nổi.”
“Tôi biết rồi.”
Người phụ nữ trung niên không cam tâm nhìn về phía căn nhà di động kia, đôi mắt lấp lánh.
Cô vẫn muốn đi xem thử một chút.
Ngộ nhỡ thành công thì sao?
Nói không chừng cô cũng có cơ hội hưởng người đàn ông có chỉ số nhan sắc bậc nhất đó một chút...
Cô đã từng thấy qua vô số người đàn ông, nên liếc mắt là biết người đàn ông tướng mạo phi phàm kia nhất định là người có tính cách kiêu ngạo.
Cho dù là mất cả đêm, cũng đáng lắm.
Trưởng thôn dẫn người đi tuần tra.
Bàng béo chờ trưởng thôn và những người khác đi khỏi, cuối cùng không kềm chế được ham muốn nên từ từ lần mò đến chỗ căn nhà di động kia.
Bàng béo vừa vào phạm vi canh gác thì lập tức bị phát hiện.
Tai nghe bluetooth của Hạ Nhật Ninh truyền tới giọng nói của vệ sĩ: “Có người bước vào tuyến cảnh giới, đang lần mò đi về phía chúng ta. Qua việc so sánh dáng người, 80% là người phụ nữ trung niên đón khách hồi tối.”
Hạ Nhật Ninh liếc nhìn Thẩm Thất đang ngủ say, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô rồi chầm chậm rút cánh tay ra.
Có một số việc, hắn không muốn để Tiểu Thất của hắn biết.
Ví vụ như, nhuốm máu tanh.
Cứ để hắn làm mấy chuyện này là được rồi.
Tiểu Thất của hắn cứ giữ gìn tính cách trong sáng thiện lương là đủ rồi.
Hạ Nhật Ninh lặng lẽ rời khỏi phòng, Tiểu Xuân đã đứng ở bên ngoài.
Hạ Nhật Ninh vừa ra tới, Tiểu Xuân lập tức đưa áo khoác cho hắn.
Hạ Nhật Ninh mặc quần áo xong, hỏi: “Đến một người rồi?”
“Vâng.” Tiểu Xuân trả lời: “Có vẻ như đến đây một mình.”
Khóe miệng Hạ Nhật Ninh hiện lên một ý cười tà mị cay nghiệt: “Dám đến, vậy đừng hòng quay về!”
Hạ Nhật Ninh bật camera lên, trong màn hình là người phụ nữ trung niên kia đang lén lút lần mò về phía họ.
Cô chưa từng gặp nhà di động, cũng không biết mở nhà di động bằng cách nào.
Đứng ở cửa sờ soạng mất nửa ngày cũng không tìm không tìm thấy cửa xe.
Hạ Nhật Ninh nói với Tiểu Xuân: “Giao cho cậu đó.”
“Vâng.” Tiểu Xuân lập tức xoay người rời đi, trực tiếp mở cửa xe.
Bàng béo vốn không nghĩ đối phương sẽ chủ động mở cửa xe cho cô, nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Xin hỏi cô có chuyện gì không?” Tiểu Xuân vẫn giữ cái dáng vẻ cười tủm tỉm chuyên nghiệp.
Nhưng sát khí nơi đáy mắt chợt lóe lên.
Bàng béo liếc vào trong xe, lúc cô ta nhìn thấy thế giới xa hoa bên trong xe, đáy mắt rõ ràng xẹt qua một tia tham lam.
“À, tôi tới để hỏi các người có cần giúp gì không?” Bàng béo không liếc thấy Hạ Nhật Ninh, nhịn không được liền hỏi: “Hạ tiên sinh đâu? Đã ngủ rồi à?”
“Đúng vậy, anh ấy ngủ rồi, mời vào.” Tiểu Xuân mỉm cười khả ái nói: “Bên ngoài vẫn đang mưa, cô vất vả rồi.”
Nghe thấy Tiểu Xuân mời cô lên xe, đáy mắt Bàng béo chợt xẹt qua một tia ngạc nhiên, cô ta vừa muốn lên vừa không muốn lên.
Giây phút cô bước lên xe, còn chưa kịp đạp chân lên tấm thảm trắng tinh khiết thì liền thấy sau gáy nhói đau. Ngay sau đó trước mắt cô tối sầm, chẳng biết gì nữa.
Tiểu Xuân bắt Bàng béo lại, ném thẳng cô ta cho vệ sĩ: “Tra hỏi vài điều hữu dụng đi.”
Thẩm Ngũ ngáp rồi đi từ trong phòng ra.
“Sao không ngủ?” Hạ Nhật Ninh đưa cho Thẩm Ngũ một ly rượu vang.
Thẩm Ngũ nhận lấy, uống một hơi cạn sạch: “Bên ngoài quả thực quá ồn.”
Hạ Nhật Ninh liếc nhìn ánh sáng như ẩn như hiện phía xa xa, nói rằng: “Quả thật hơi ồn. Nhưng chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Anh nghĩ đám người này có lai lịch gì?” Thẩm Ngũ hỏi.
“Không tiện nói.” Ngón tay thon dài của Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly, mắt phượng buông xuống: “Nhưng tôi từng nghe nói, có một tổ chức thần bí, nắm trong tay khá nhiều tài nguyên về con người.”
Thẩm Ngũ gật đầu: “Hóa ra anh cũng nghe nói rồi.”
“Sao vậy?” Hạ Nhật Ninh đá mày nhìn Thẩm Ngũ: “Anh có hứng thú với chuyện này à?”
“Không phải là hứng thú.” Thẩm Ngũ bất đắc dĩ nằm bò ra bàn, bất lực trả lời: “Mà là nhiệm vụ. Nếu không anh cho rằng cấp trên của tôi sẽ vui vẻ cho tôi nghỉ phép như vậy sao? Hơn nữa còn cho tôi nghỉ lâu như vậy?”
“Bộ thương mại không quản chuyện này mà!” Hạ Nhật Ninh tiếp tục đá mày.
“Tôi chỉ tạm thời bị