“Đúng đúng đúng.” Thẩm Tùng Tý cũng vội vàng giải thích: “Mẹ, chuyện này thật sự không thể trách bọn họ.
Chúng con quả thực đã cho người nhắc nhở cô ta rồi, nhưng cô ta không nghe...”
Tần Trân thở dài, nói: “Lần này coi như cũng giải quyết xong rắc rối, coi như hoàn toàn đắc tội với người của hai nhà này.
Thôi, đắc tội thì đắc tội.
Bằng này tuổi rồi, còn không sống cho tử tế, có lẽ về sau cũng không thể sống yên ổn.
Thôi cứ kệ cho hai nhà đấu đá lẫn nhau vậy.”
Nói xong, Tần Trân nhìn Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh: “Các cháu ấy à...”
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh lập tức xấu hổ gãi đầu.
“Được rồi, bác cũng không ở đây lâu được, các cháu cũng mau về nhà đi.
Đoán chừng, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tỉnh táo lại.
Mấy ngày này, đứng gặp bọn họ nữa.” Tần Trân nói tiếp: “Nếu còn ầm ĩ, thì cứ trực tiếp trở mặt đi! Bác về trước đây.”
“Cháu chào bác!”
“Mẹ, đi đường cẩn thận.”
Ba người đồng thanh nói.
Tần Trân gật đầu, lên xe rời khỏi đó.
Sau khi Tần Trân đi khỏi, ba người mới đập tay ăn mừng chiến thắng.
“Tớ thấy, bọn họ còn phải ầm ĩ dài dài mới bình tĩnh trở lại.” Hạ Thẩm Châu cười ha hả: “Tuy Bàng Đại Hải ở bên Sở Ca.
Nhưng một mình theo đuổi thành công là một chuyện, thác loạn cùng với nhiều người lại là chuyện khác.
Sau này, đợi hắn nghĩ thông rồi, lại cãi nhau mà xem.
Sở Ca vốn không thích Bàng Đại Hải, bây giờ lại vì một phút lầm lỡ mà ân hận cả đời, đoán chừng cô ta cũng sẽ không thật lòng ở bên Bàng Đại Hải đâu.
Thế nên về sau, chắc chắn hai người bọn họ sẽ cãi nhau.
Lúc này, anh Tùng Tý, anh phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được lo chuyện bao đồng.
Bọn họ thích cãi cọ kiểu gì thì cứ việc, anh nhất định không được xen vào.”
“Anh biết rồi.” Thẩm Tùng Tý gật đầu: “Cùng lắm thì anh không ở nhà nữa.”
“Đúng, cứ tránh đi.” Hạ Thẩm Châu nói tiếp: “Đến lúc đó anh mà mềm lòng, thì sẽ có chuyện lớn đó! Còn một chuyện nữa.
Có lẽ mấy người kia cũng hơi sốc, nhưng đó không phải chuyện chúng ta cần quan tâm.
Chỉ cần đừng mềm lòng là được.”
“Lần này, cũng không cần kiện nữa.” Văn Gian Thanh cười vui vẻ: “Đã xảy ra chuyện này rồi, kiện cáo cũng chẳng có tác dụng gì.
Cái người gọi là “Dì nhỏ” của anh đó, nếu mượn chuyện này mà tìm anh, thì anh cũng đừng đồng ý.”
“Ừm, anh biết rồi, anh sẽ nói với mẹ anh.” Thẩm Tùng Tý giơ tay xem đồng hồ, nói: “Chuyện này coi như giải quyết xong rồi.
Tuy nực cười biết bao, nhưng cũng coi như có hiệu quả.
Đi thôi, chúng ta phải về rồi.
Chúng ta sẽ không quan tâm chuyện của bọn họ nữa.
Đúng rồi, chuyện này đã được xử lý xong rồi, bao giờ chúng ta về thành phố Vinh?”
“Cứ từ từ, đợi ba ngày sau hãy nói.” Ánh mắt của Hạ Thẩm Châu thoáng lóe lên, nói: “Tóm lại phải chắc chắn mọi chuyện đã được giải quyết hoàn toàn mới có thể quay về.
Nếu không, diệt cỏ không diệt tận gốc, sẽ để lại hậu họa.”
Văn Gian Thanh gật đầu tán thành.
“Hôm nay bọn họ vẫn chưa bình tĩnh lại, ngày mai, mới là màn kịch hay.
Đi, về nhà đánh một giấc, để chào đón màn kịch hay ngày mai.” Hạ Thẩm Châu mỉm cười, nói: “E rằng tối nay bọn họ sẽ có một đêm không ngủ.”
Ba người bật cười vui vẻ, rồi rời khỏi khách sạn.
Về đến nhà, ba người lập tức đi ngủ..
Ba ngày sau, Tần Trân tránh mặt từ sớm, dứt khoát tránh không gặp cho đỡ phiền lòng.
Ba người Hạ Thẩm Châu, Văn Gian Thanh và Thẩm Tùng Tý thong thả đợi ở nhà.
Bọn họ biết, nhất định sẽ có người tới nhà.
Quả nhiên, vừa ăn xong bữa sáng chưa lâu, Bàng Đại Hải đã đến.
Bàng Đại Hải vừa vào nhà đã định quỳ xuống trước mặt Thẩm Tùng Tý, lập tức bị người làm bên cạnh ngăn lại.
“Anh họ, em không thể ở bên Sở Ca!” Bàng Đại Hải khóc lóc kêu gào.
“Không phải