Lúc này Ngu Vũ Mặc cũng không rõ rốt cuộc tình cảm của cô với Hạ Thẩm Châu là gì.
Nói thẳng ra thì cô thích Hạ Thẩm Châu.
Cô thích cậu từ khi tưởng nhầm rằng cậu là con nhà nghèo.
Đương nhiên tất cả chỉ là do Ngu Vũ Mặc tự suy diễn, chứ Hạ Thẩm Châu chưa bao giờ xác nhận chuyện này cả.
Nhưng việc họ tránh nhắc tới trường cũ lại khiến Ngu Vũ Mặc chắc chắn như vậy.
Không phải khi nói về trường cũ, mọi người đều rất tự hào sao?
Vậy việc họ tránh nói tới trường cũ hiển nhiên là vì trường đó không bằng Nhị Trung nhỉ?
Họ nhất quyết không muốn nói tới là vì cơ sở vật chất ở trường ấy rất kém đúng không?
Nếu cậu ấy học ở ngôi trường với cơ sở vật chất kém như thế, thì hẳn cậu ấy phải là người nghèo rồi.
Bởi luôn suy nghĩ như thế, nên Ngu Vũ Mặc cứ đinh ninh mấy người trong nhóm Hạ Thẩm Châu đều là người nghèo từ vùng nông thôn lên cả.
Ấy vậy mà, hiện thực lúc này lại hoàn toàn trái ngược!
Không chỉ bạn cùng bàn của Thẩm Mạch phải kinh ngạc, mà đến cả Ngu Vũ Mặc cũng vô cùng sửng sốt!
Hôm nay khi mọi chuyện đã rõ ràng, Ngu Vũ Mặc bỗng lại cảm thấy mơ hồ.
Nếu cậu ấy đúng là con nhà nghèo, thì Ngu Vũ Mặc cũng không sợ khổ.
Thậm chí, cô còn chuẩn bị tinh thần rằng sau này sẽ phải chịu khổ đâu vào đấy rồi, chỉ cần hai người yêu nhau, thì vẫn có thể cùng nhau nỗ lực phấn đấu.
Vậy mà khi đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, cô lại phát hiện hai người căn bản không cần cố gắng phấn đấu làm gì cả!
Cảm giác này giống như việc cố gắng hít sâu, hít sâu rồi lại hít sâu, mãi cho đến lúc đủ khả năng tung ra một cú đấm!
Nhưng khi đấm lại phát hiện ra sức lực ngàn cân ấy chỉ dùng để đối chọi lại một quả bông mềm mịn và hoàn toàn vô hại.
Giờ Ngu Vũ Mặc đang có cảm giác y như vậy.
Tất cả sự kiên trì và nỗ lực của cô dường như đã biến thành một chuyện hài chỉ trong thoáng chốc.
Tập đoàn tài chính Hạ Thị lẫy lừng như thế, chẳng lẽ còn cần nỗ lực phấn đấu, cần chịu khổ cực nữa hay sao?
Còn cần phấn đấu gì nữa chứ?
Dù cả đời này Hạ Thẩm Châu vô công rồi nghề, thì cậu ta vẫn được sống thoải mái hơn người khác nhiều.
Đó chính là sự khác biệt giữa tầng lớp thượng lưu với tầng lớp bình dân!
Nhưng cũng bởi sự khác biệt này, Ngu Vũ Mặc đã không còn tự tin được nữa.
Cô thực sự không hiểu, với điều kiện tốt ngoài sức tưởng tượng như thế.
Tại sao Hạ Thâm Châu có thể thích cô được chứ?
Nói về ngoại hình, cô không xinh đẹp.
Chưa dám so sánh với công chúa quốc dân Thẩm Hà, mà chỉ tính riêng ở Nhị Trung thôi, cô cũng không phải là người xinh đẹp nhất.
Huống hồ, xung quanh cô vẫn còn rất nhiều cô gái xinh đẹp khác.
Nói về tài hoa, cô cũng không phải thiên tài xuất chúng gì.
Nếu so với học sinh ở học viện quý tộc Duệ Hà, thì tất cả những học sinh ở trường khác sẽ chẳng là gì cả.
Vậy cô làm sao dám so sánh với người ta đây?
Vậy nên, Ngu Vũ Mặc không dám chắc Hạ Thẩm Châu thật lòng thích cô, hay chỉ thấy cô thú vị, như món cháo trắng dưa cải mới mẻ mà cậu ấy muốn nếm thử?
Mà Ngu Vũ Mặc không muốn mình phải làm cháo trắng dưa cải của người khác suốt đời.
Vậy nên, cô bắt đầu chùn bước.
Cô vừa đi trên đường, vừa suy nghĩ.
Giữa lúc ấy, bỗng có người vỗ vào vai cô, khiến cô sợ đến mức suýt nữa giật nảy người lên.
Người bạn kia thấy Ngu Vũ Mặc hoảng sợ liền bảo: “Cậu đang nghĩ gì thế? Mình gọi cậu mấy lần mà chả thấy cậu đáp lại gì cả! Sao nào? Giờ cậu là mợ hai tương lai của nhà họ Hạ rồi nên khinh thường bạn học đúng không?”
Ngu Vũ Mặc nghe thấy vậy liền cười khổ: “Cậu nói linh tinh gì thế hả! Mợ hai nhà họ Hạ gì chứ? Lúc đó, mình với Hạ Thẩm Châu...!Bọn mình không như các cậu nghĩ đâu!”
“Được rồi, đừng chối nữa!” Người bạn kia bảo: “Phải công nhận cậu có mắt nhìn người thật đấy! Bọn mình còn chưa nghĩ đến mà cậu đã ra tay trước rồi! Thực sự đến kẻ không có mắt còn nhận ra cậu hai nhà họ Hạ đối xử với cậu rất đặc biệt ấy chứ! Cậu ấy à, cứ yên tâm làm mợ hai tương lai của nhà họ Hạ đi! Nghe nói bà chủ nhà họ Hạ ngày xưa cũng là mợ hai của nhà đó đấy.
Ngu Vũ Mặc này, cậu chắc chắn sẽ được lên chức bà chủ nhanh thôi! Sau này giàu có rồi nhớ đừng quên bọn mình đấy nhé!”
Nghe giọng