Ngu Vũ Mặc và Vy Vy cùng mở lời nói: “Chúc mừng cậu!”
Farina chỉ cười vui vẻ, không hề giấu giếm dự tính của mình.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người phương Đông và người phương Tây.
Người phương Đông rụt rè hơn.
Người phương Tây lại nhiệt tình hơn.
Riêng trong chuyện tình cảm, Farina thật sự thẳng thắn hơn họ rất nhiều.
Tất nhiên, có lẽ cũng liên quan đến tâm sự khác nhau của mỗi người.
Thẩm Tùng Tý giải quyết triệt để vấn đề của Sở Ca, cậu đến với Farina, về cơ bản là không còn trở ngại gì nữa.
Nhưng đối với Vy Vy và Ngu Vũ Mặc mà nói, Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh quay lại, cũng chính là bắt đầu của trở ngại.
Họ dường như đều không biết, phải lấy vẻ mặt như thế nào để đối diện với nhau nữa.
Đến giờ ăn cơm tối, Hạ Thẩm Châu, Văn Gian Thanh và Thẩm Tùng Tý quả thật hớt ha hớt hải trở về.
Ba người họ còn chưa kịp thay quần áo, xuống máy bay cái là về thẳng đây.
Khi ba người họ xuất hiện ở trước cửa văn phòng, nhìn thấy bốn cô gái trong phòng, ba chàng thanh niên đột nhiên không biết phải nói gì nữa.
Các cụ có câu, những người đang yêu nhau, họ không muốn rời xa nhau một giây một phút nào.
Vì vậy mới có câu nói một ngày không gặp như cách mấy mùa thu.
Lần này họ xa nhau mấy ngày, cũng cảm giác như qua mấy mùa thu vậy.
Hạ Thẩm Châu cứ thế nhìn thẳng vào Ngu Vũ Mặc, lần này xa nhau, khiến anh xác định được một việc.
Lúc ở bên nhau, không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng khi xa nhau mới thấy nhớ nhung bội phần, vậy nhất định là thích rồi!
Vì vậy, anh muốn nói với Ngu Vũ Mặc niềm nhớ nhung này.
Văn Gian Thanh nhìn Vy Vy với vẻ mặt mãn nguyện.
Anh biết, chỉ cần có Vy Vy bên cạnh, không có việc gì phải lo lắng.
Vy Vy luôn thông minh đến thế, luôn khôn ngoan đến thế.
Cô luôn âm thầm lặng lẽ làm tốt tất cả mọi việc.
Mấy ngày xa nhau, khiến Văn Gian Thanh càng nhìn rõ hơn trái tim của mình: anh không thể rời xa Vy Vy được, anh không thể mất đi Vy Vy!
Cho dù giữa hai người có sự chênh lệch quá lớn, anh vẫn sẵn sàng lấp đầy sự chênh lệch này, dắt tay người con gái anh yêu, suốt suộc đời này không xa rời nhau.
Thẩm Tùng Tý đứng ở trước cửa, cứ thế nhìn Farina cười ngô nghê.
So với hai người em trai kia, Thẩm Tùng Tý thật sự rất bình tĩnh.
Farina cũng nhìn Thẩm Tùng Tý nở một nụ cười rất tươi.
Vy Vy kéo lấy Thẩm Mạch vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, rồi nói: “Đi nào, chúng ta để tại chỗ cho họ!”
Ngu Vũ Mặc cũng theo Vy Vy và Thẩm Mạch cùng rời khỏi văn phòng.
Lúc đi đến cửa, Hạ Thẩm Châu đột nhiên kéo lấy ngón tay của Ngu Vũ Mặc, rồi nói nhỏ với cô: “Vũ Mặc, anh có chuyện muốn nói với em.”
Ngu Vũ Mặc cố giằng ra, nhưng không thể giằng khỏi tay của Hạ Thẩm Châu.
Đầu bên kia, Văn Gian Thanh cũng nói với Vy Vy: “Vy Vy, anh có chuyện muốn nói với em...”
Không chờ Vy Vy trả lời, Thẩm Mạch đứng một bên cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại, cô lập tức nói: “Em hiểu em hiểu, em biến ngay đây!”
Sau đó, Thẩm Mạch chuồn đi rất nhanh.
Vy Vy và Ngu Vũ Mặc cùng nhìn nhau một cái, hai người rất ăn ý một người đi về hướng Đông một người đi về hướng Tây.
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đều đuổi theo người yêu của mình, một đôi đi đến công viên của trường học, một đôi đi vào rừng cây của trường học.
Hạ Thẩm Châu liền kéo lấy Ngu Vũ Mặc với khuôn mặt vẫn đang cứng đơ, rồi nói: “Vũ Mặc, em như vậy là sao thế?”
Ngu Vũ Mặc đứng im, cô từ từ xoay người lại nhìn Hạ Thẩm Châu.
Đôi mắt cô long lanh, cô cắn vào môi, không biết có nên nói ra những lời trong lòng, cho Hạ Thẩm Châu nghe không.
Hạ Thẩm Châu thấy Ngu Vũ Mặc cố tình xa lánh, sao anh lại không hiểu được chứ?
“Em vẫn đang do dự? Có lẽ em vẫn không chịu tin anh đúng không?” Hạ Thẩm Châu khẽ nói: “Anh đã hứa đảm bảo với bố mẹ em rồi, cũng đã giải thích rất rõ ràng rồi tại sao em vẫn còn do dự? Là bởi vì gia đình em phản đối đúng không? Hay là vì anh không đủ tốt?”
“Không phải!” Ngu Vũ Mặc nói to ngắt lời của Hạ Thẩm Châu, cô cúi đầu nói: “Anh rất tốt, tốt đến nỗi ngoài sức tưởng tượng của em.
Nhưng mà, Thẩm