Đã có lần thứ nhất Hạ Thẩm Châu đi tìm cha mẹ của Ngu Vũ Mặc, lần này Thẩm Viễn tới tìm bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không quá kinh hãi rồi.
Nhưng mà, lần này Thẩm Viễn là ở đơn vị làm việc của cha mẹ Ngu Vũ Mặc gặp mặt bọn họ đấy.
Thẩm Viễn vừa xuất hiện ở đơn vị xí nghiệp nhà nước của cha mẹ Ngu Vũ Mặc, cả đơn vị trên dưới đều ở trong trạng thái kinh ngạc a! Gần đây tại sao lại có nhiều thiếu gia giàu có như thế đến tìm cha mẹ của Ngu Vũ Mặc đấy, chẳng lẽ nói là nhà của bọn họ sắp bay trên đầu cành biến Phượng Hoàng rồi chăng? Lãnh đạo của mẹ Ngu Vũ Mặc chuyên môn đem phòng làm việc của mình nhường ra, cho bọn họ gặp mặt.
Thẩm Viễn chờ bọn họ sau khi tới đây, lập tức gật đầu chào hỏi: "Xin chào cô chú, con là Thẩm Viễn, là em trai họ của Hạ Thẩm Châu.
Con hôm nay qua đây, cũng không phải thay mặt bất kỳ người nào, mà là bản thân con muốn tiếp kiến hai vị." Cha mẹ của Ngu Vũ Mặc, bà nhìn ông, ông nhìn bà, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
"Con lần này tới, là muốn thỉnh cầu sự đồng ý của hai vị, cho phép bạn Ngu Vũ Mặc cùng theo chúng con cùng đi đến thành phố K, tham gia một buổi lễ đính hôn của một bạn học.
Xin yên tâm, chúng con có thể một trăm phần trăm đảm bảo sự an toàn của bạn Ngu Vũ Mặc.
Con biết rõ hai người băn khoăn là cái gì.
Câu trả lời của con rất khẳng định: Chúng con không phải là người cặn bã! Cái loại chuyện chơi đùa con gái này, chúng con đều khinh thường! Có lẽ, người sẽ cảm thấy con là đang nói khoác lác, nhưng mà người có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ thử xem.
Những người chúng con này từ khi sinh ra, bên người đều vây quanh, đều là tiềm lực kinh tế và quân sự cao cấp nhất của cái xã hội này ở trên cái thế giới này.
Dưới tình huống như vậy, chúng con vẫn có thể làm được giữ mình trong sạch, đó cũng không phải nói chúng con không được, mà là chứng minh chúng con là loài người, không phải là súc vật.
Vì vậy, bất kỳ chuyện gì không phải do bản thân mình tình nguyện đấy, chúng con đều là khinh thường hết đấy." Thẩm Viễn mỉm cười, tiếp tục nói: "Ngu Vũ Mặc cũng là một cô gái vô cùng thông minh, cậu ấy thông minh không chỉ được thể hiện ở trên lãnh vực học tập, còn có rất nhiều phương diện là thể hiện ở trên lĩnh vực giao tiếp tình người, vì vậy, cậu ấy vô cùng có khả năng sẽ được phá cách tuyển chọn vào học viện quý tộc Duệ Hà mà học tập.
Hai vị đều có lẽ biết đấy, tiềm lực của học viện quý tộc Duệ Hà, là các trường học khác không thể sánh bằng được đấy.
Nếu như sau này, bạn Ngu Vũ Mặc cùng Hạ Thẩm Châu không thể đến với nhau, như vậy tiềm lực vẫn sẽ không giảm bớt nửa phần.
Nếu như nói, nếu như điều tiếc nuối này thật sự xảy ra.
Như vậy sự tổn thất của cậu ấy chỉ là không thể trở thành nhị thiếu phu nhân của Hạ gia, chỉ thế thôi.
Cậu ấy cùng hiệp ước của trường học vẫn có hiệu nghiệm như cũ, vẫn có thể trở thành người trên người, trở thành người kiệt xuất trong xã hội." "Có lẽ hai vị đã phát hiện, tuy rằng mấy người chúng con vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng mà một số từng trải đã vượt xa hơn những người cùng lứa tuổi.
Đây đối với học sinh của học viện quý tộc mà nói là chuyện thấy quá quen rồi.
Bởi vì, đây là sức hấp dẫn của trường quý tộc mới có." Thẩm Viễn khiêm tốn mà nói:: "Con vô cùng hy vọng, bạn Ngu Vũ Mặc cũng có thể ở trong gian đoạn đời người quan trọng nhất, tiếp nhận được giáo dục cao cấp nhất, hưởng thụ được cuộc sống tốt đẹp nhất.
Xin hai vị hãy cho phép, bạn Ngu Vũ Mặc cùng theo học với chúng con đi! Xin nhờ hai vị đấy!" Không thể không thừa nhận, Thẩm Viễn tuy rằng chỉ có mười sáu tuổi, thế nhưng là tài ăn nói này, thật sự là nói tới cha mẹ của Ngu Vũ Mặc không thể cãi lại.
Nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu của Thẩm Viễn đem tất cả băn khoăn của cha mẹ của Ngu Vũ Mặc đều nói ra hết, vì vậy, bọn họ muốn phản bác cũng không có lý do gì để phản bác rồi.
Nhìn thấy sự ưu tú của Hạ Thẩm Châu cùng Thẩm Viễn, cha mẹ của Ngu Vũ Mặc nói không động lòng là giả đấy.
Nếu như con gái của bọn họ cũng có thể xuất sắc như vậy, có thể ăn nói khéo léo như vậy.
Dù là sau này cùng Hạ Thẩm Châu không thành, tri thức đã học được, người khác là cướp đi không được đấy.
Đó đều là giá trị của cả đời a! Thẩm Viễn đứng lên, nói: "Hai vị