Châu Chiêu nhíu mày nói: "Vậy chị trước kia sao lại không nói với em?"
"Nói rồi thì có tác dụng gì?" Châu Huệ giễu cợt mà cười cười, ngồi ở trên ghế sa lon, cả người đều dựa vào trên ghế sa lon, lạnh như khối băng: "Em có thể cứu được nhất thời, nhưng có thể cứu được cả đời sao? Quan hệ thông gia, loại chuyện này, chị sớm đã có làm sẵn chuẩn bị rồi.
Chỉ là chuyện sớm hay muộn, vậy thì tới đi! Dù sao người mà chị gả, cũng không phải là người chị thích, gả cho người nào cũng đáng kể rồi! Nếu không, tại sao có thể gọi là chính trị quan hệ thông gia đây? Vẫn là em tốt a! Tiểu Chiêu, ít nhất ba mẹ của em còn không cần dồn ép em để quan hệ thông gia."
Châu Chiêu xoay người ngồi ở phía đối diện của Châu Huệ, nói: "Chị...!vậy anh ấy thì sao?"
"Không biết." Châu Huệ cười khổ một tiếng: "Chị nếu như đã quyết định đính hôn rồi, vậy cùng hắn đương nhiên là phải cắt đứt quan hệ rồi đấy! Hoặc là nói, chờ chúng ta sau khi kết hôn, mỗi người chơi riêng với nhau đấy.
Em cũng biết đấy, những gia đình này của chúng ta, có mấy ai là vì thật lòng thật dạ yêu nhau rồi kết hôn đấy? Chúng ta ở vị trí trên cũng không phải trên, dưới cũng không phải dưới, hoàn toàn không có quyền tự chủ gì.
Gia tôc giống như Hạ gia, Văn gia, Phạm gia lớn như thế, là hình thành đế quốc nhất thể, bọn họ mới có tư cách quyết định tình yêu cùng hôn nhân của mình.
Mà chúng ta, chỉ có thể chấp nhận sự sắp đặt của vận mệnh!"
Trong đầu của Châu Chiêu trong nháy mắt hiện lên vẻ mặt của Thẩm Mạch.
Anh bỗng nhiên có chút cảm thấy may mắn, cũng có chút vui vẻ, Thẩm Mạch thân là con gái của Sùng Minh, cô ấy sau này không cần làm quan hệ thông gia của gia tộc.
Đương nhiên, anh cũng biết, khoảng cách giữa anh với những bọn quyền thế này là rất xa, anh còn không xứng với công chúa cao quý như thế.
Thế nhưng là, đứng phía xa mà nhìn lấy cũng là tốt đấy.
"Tiểu Chiêu, em vẫn chưa trả lời chị, em không phải rất ít khi đến trường học đấy sao? Mấy ngày nay sao lại siêng năng đến trường vậy?" Châu Huệ chuyển dời chủ đề, có mấy chủ đề quá mức đè nén, nói nhiều rồi, tâm trạng cũng sẽ rất khó chịu đấy.
"A, đó là bởi vì...!trường học đã đến mấy nhân vật lợi hại.
Những người này, nghe nói cũng đã tới rồi, là đang ở trong biệt thự của Chiêm gia.
Bọn họ đều là học sinh của học viện quý tộc Duệ Hà, mấy người thiếu gia tiểu thư, nhàn rỗi nhàm chán, thì đi đến trường học của chúng em trải nghiệm cuộc sống của bình dân rồi." Châu Chiêu trả lời: "Chị nói rất đúng, chị, cái thế giới này chính là không công bằng như vậy đấy.
Trừ bọn họ mấy người thật sự là đỉnh cấp của xã hội, chúng ta là không có tư cách tự làm chủ tình yêu cùng hôn nhân của bản thân mình đấy.
Có lẽ, em không cần bao lâu, cũng sẽ giống như chị phải không?" Châu Huệ sững sỡ: "Mấy thiếu gia kia đi đến Nhị Trung để trải nghiệm cuộc sống? Được rồi, quả nhiên là có tiền là buông thả.
Đúng vậy a, Chiêm Nhất Thông là học sinh của học viện quý tộc Duệ Hà, chuyện mời bạn học của trường học đến buổi lễ đính hôn của hắn cũng không phải là chuyện hiếm hơi gì.
Nhưng mà, bọn họ lại có thể đến, ngược lại là rất hiếm hoi đấy.
Dù sao, Chiêm gia cùng Hạ gia mà so sánh với nhau, đó cũng là tầm thường đấy."
"Có lẽ là do xem trên phần cùng là bạn học chăng!" Châu Chiêu giải thích: "Nghe nói học sinh của học viện quý tộc Duệ Hà còn là rất đoàn kết đấy."
"Nói như vậy, quả thực là có khả năng này." Châu Huệ gật gật đầu.
"Chị, chị phải cẩn thận chút.
Ngày mốt chính là buổi lễ đính hôn rồi, anh ấy không lẽ đến gây sự chăng?" Châu Chiêu không yên tâm mà hỏi; "Dù sao anh ấy đối với chị tốt nhiều năm như vậy."
Châu Huệ chậm rãi giơ ngón tay, nhìn qua lại mấy lần mới chậm rãi trả lời; "Chị đã cùng hắn đem lời đều nói rõ ràng rồi.
Sau này dây dưa cũng vô dụng.
Thì cho hắn tìm kiếm hạnh phúc của mình đi."
"Được rồi." Châu Chiêu gật gật đầu nói: "Em cảm thấy được, vẫn là phải làm một chút chuẩn bị, phòng bị anh ấy ở trên buổi lễ đính hôn xảy ra chuyện gì ra."
"Chị biết rồi." Châu Huệ vừa cười vừa gật đầu.
Ở một bên khác, Chiêm Nhất Thông nhận được một cuộc điện thoại, vội vã cùng Hạ Thẩm Châu bọn họ cáo biệt, lái xe rời khỏi nhà rồi.
Hạ Thẩm Châu đang làm một ly nước trái cây, đưa cho Ngu Vũ Mặc, đối với Văn Gian Thanh nói: "Nghe nói lần quan hệ thông gia của Chiêm gia và Châu gia này, hai người đều riêng ở trong lòng có người yêu rồi?"
"Cậu đã chân tướng rồi!" Văn Gian Thanh cười ha ha lên, cho Vy Vy lột lấy măng cụt, đem quả thịt trắng như tuyết để vào trong tay của Vy Vy.
Ngu Vũ Mặc cùng Vy Vy đều là một vẻ mặt đành chịu.
Xin đừng lẽ thẳng khí hùng như vậy mà rắc