Ra khỏi phòng mà không thấy Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu đâu, Vy Vy chỉ hơi ngẫm nghĩ một chút rồi trở về phòng trong sự thư thái.
Lúc này Ngu Vũ Mặc đang đọc một quyển sách, Vy Vy dạo một hồi rồi gõ cửa vào.
Ngu Vũ Mặc lập tức vẫy tay với Vy Vy: “Vy Vy, cậu giỏi tiếng anh, giúp tớ xem bài này làm đúng chưa?”
“Để tớ.”Vy Vy thuận tay cầm lấy, nhìn thì thấy là một đề thi đại học, thảo nào cô ấy làm vất vả như thế.
Vy Vy không khách sáo với Ngu Vũ Mặc, cô kéo ghế lại, cầm bút khoanh tròn mấy lỗi sai lại, vừa khoanh vừa giải thích: “Ý của bài này là như vậy...”
Bên kia, Hạ Thẩm Châu kể lại mối quan hệ của Đới gia và dì Cúc một lần nữa từ đầu đến đuôi.
Thẩm Viễn khoanh tay dựa vào trên ghế, sau một hồi kiên nhẫn nghe hết thì hỏi: “Anh Gian Thanh, anh Thẩm Châu, hai anh định để em đứng ra à?”
Hai người đồng thời gật đầu: “Em đứng ra khá là thích hợp! Nhiệm vụ lần trước em hoàn thành rất tốt!”
Thẩm Viễn cười hì hì nói: “Được rồi, ai bảo Vy Vy có thể là chị dâu tương lai chứ? Em sẽ giúp vụ này! Em đi nghiên cứu Đới gia trước xem sao.”
“Không cần nghiên cứu.” Văn Gian Thanh ném ngay một cái usb cho Thẩm Viễn: “Đây là sơ đồ mối quan hệ của Đới gia, có hơi chút phức tạp.
Chung quy lại thì, Đới gia cũng coi như là phú ông, là địa chủ của vùng.
Nhưng Đới gia có rất nhiều chi ngành, mỗi chi nghành đều có những vài đứa trẻ, cứ thành từng tầng như thế, chẳng khác gì một cái cây khô, nếu tính kĩ ra thì cũng chẳng đáng là bao.
Gia tộc nhà bọn họ phân tán quá, hơn nữa con cái nhiều, vì vậy lúc chia ra ở riêng, người ba đã nhận nuôi Vy Vy cũng chỉ nhận được mấy trăm tỷ.
Đương nhiên con số này không bao gồm đất cát hay xe gì cả.
Số tiền có thể huy động được có hạn.
Hàng năm gia đình đều sẽ cho bọn họ khoảng ba tỷ rưỡi tiền tiêu vặt, công thêm một bộ phận tiền hoa hồng.”
“Nhưng ba của Vy Vy không phải là người giỏi kinh doanh, còn có thói siêng ăn nhác làm.
Từ sau khi chia nhà, ông ấy đã tiêu gần hết số tiền mình có, trước mắt thì đang tìm kiếm hạng mục đầu tư tập thể.
Nhưng số vốn có thể huy động được không nhiều nên đa số mọi người không muốn chơi với ông ấy.”
Nói tới đây, Văn Gian Thanh lại dùng một giọng điệu rất hàm xúc nói tiếp: “Rất trùng hợp, Văn gia nhà bọn anh đang có một hạng mục gần Đới gia bọn họ.”
Chỉ nháy mắt, Thẩm Viễn liền hiểu ra ý của Văn Gian Thanh, cậu lắc lắc chiếc usb rồi nói: “Anh Gian Thanh, em biết phải làm gì rồi! Nhưng em vẫn phải dò hỏi một chút, lần này em có cần phải có chừng mực không, hay là nhỏ cỏ tận gốc?”
Văn Gian Thanh cũng nói rõ ràng với Thẩm Viễn: “Anh định để Vy Vy tách ra khỏi Đới gia, tự lập môn hộ, đổi sang họ mẹ.”
Sắc mặt của Thẩm Viễn nghiêm túc hẳn lên, đáp lời: “Em biết rồi.”
Hạ Thẩm Châu nói nhỏ với Thẩm Viễn: “Bây giờ có quá nhiều người đang chú ý tới anh và Gian Thanh, bọn anh mà làm chuyện này thì sẽ không tiện lắm, phải vướng víu này kia.
Nhưng em thì khác, không ai dám dõi mắt vào cậu mợ cả.
Vậy nên em cứ làm mạnh tay vào, có chuyện gì thì anh sẽ đỡ cho.”
Thẩm Viễn cười ngay lập tức: “Từ nhỏ tới lớn em cũng gây chuyện nhiều ra phết rồi, còn chưa có chuyện gì là cần người khác đỡ cho cả! Anh hai, anh cứ nhìn là được rồi!”
Nói xong những câu này, Thẩm Viễn xoay người rời đi.
Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu nhìn nhau cười một tiếng, có Thẩm Viễn ra tay, vậy trên cơ bản là thỏa đáng rồi.
Lúc chạng vạng, Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh mới vui vẻ trở lại.
Không cần phải nói, chắc chắn là qua cửa rồi!
Nếu không qua cửa, bọn họ sẽ không cam lòng trở lại.
Lúc ăn cơm, Thẩm Mạch nhìn đông nhìn tây mà không thấy Thẩm Viễn, cô không nhịn được hỏi: “Anh em đi