Đây là lần thứ hai Ngu Vũ Mặc gặp Thẩm Hà nhưng được nhìn Thẩm Hà ở khoảng cách gần như vậy lại là lần đầu tiên.
Ngu Vũ Mặc kích động đến nỗi nói không nên lời.
Thẩm Hà nhìn thấy vẻ mặt đó của Ngu Vũ Mặc liền mỉm cười nói với Cung Tử Á: “Cậu nói chuyện với Vũ Mặc nhé, tớ có lời muốn nói với Vy Vy.”
“Được.” Cung Tử Á mỉm cười, nói với Ngu Vũ Mặc: “Nghe nói em cũng đỗ vòng thi thứ hai của học viện quý tộc Duệ Hòa? Đi thôi, chị kể cho em nghe về lần kiểm tra tiếp theo.”
Thẩm Mạch chạy tới bám Thẩm Hà nhưng chỉ được một lúc đã bị Thẩm Viễn kéo đi.
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh vui mừng nhảy chân sáo rời đi.
Chị cả muốn nói chuyện với người ta, bọn họ không dám ở bên cạnh nghe lén.
Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Hà và Vy Vy.
Với người khác, Vy Vy vẫn giữ được vẻ mặt thản nhiên như thường nhưng khi đối diện với Thẩm Hà, cô không tránh khỏi lo lắng.
Thẩm Hà là công chúa quốc dân cũng là con gái cả nhà họ Hạ, cô liếc mắt liền nhìn ra được Vy Vy không được tự nhiên.
Thẩm Hà không thấy hành động này có gì quá trớn, cô rót cho Vy Vy còn đang khẩn trương một chén trà rồi nói: “Chuyện của em và Gian Thanh chị định để kéo dài thêm hai năm nữa, đợi các em trưởng thành rồi mới giải quyết.
Nhưng chị không ngờ Gian Thanh lại gấp gáp như vậy.
Thêm vào đó, em thực sự rất may mắn, chưa cần tới sự giúp đỡ của nhà họ Hạ và nhà họ Văn đã có thể tìm được mẹ ruột rồi.
Nói sao thì đây cũng là chuyện tốt, rất đáng chúc mừng.”
Vy Vy nhanh tay nhận lấy chén trà Thẩm Hà đưa cho: “Chị Hạ...”
“Em cũng gọi chị là chị giống mấy đứa kia đi.” Thẩm Hà cười: “Dù gì em cũng sắp trở thành em dâu chị rồi.”
Nghe được ý của Thẩm Hà, mặt Vy Vy bỗng chốc đỏ bừng.
“Gian Thanh cho rằng chị mặc kệ mấy đứa nhưng thực ra không phải như vậy.
Chị lo mấy đứa còn quá trẻ, sau khi thấy hết mới mẻ sẽ chán nhau ngay nên chị mới đè ép chuyện này.” Thẩm Hà chủ động giải thích với Vy Vy: “Gian Thanh là con trai duy nhất của nhà họ Văn, là người gánh trên vai gánh nặng của hai nhà Văn – Lưu nên có thân phận địa vị khiến người người kính trọng.
Tất nhiên em cũng không hề thua kém.
Em dựa vào năng lực bản thân, ngay từ nhỏ đã làm nên sự nghiệp, điều này chứng minh tài hoa và năng lực của em.
Chị đánh giá rất cao điều này.
Năm đó, mẹ chị cũng hệt như em, làm mọi việc bằng sức mình, nhưng mẹ chị bắt đầu làm khi 20 tuổi, còn em mới có 17, tương lai của em chắc chắn còn rộng mở hơn bà.”
Nghe lời khen của Thẩm Hà, Vy Vy có cảm giác như ngồi trên đống than: “Em không giỏi như chị nói đâu.”
Thẩm Hà cười cười: “Năm đó chị có hoài nghi thân thế của em, không ngờ nó lại phức tạp như vậy.
Em yên tâm, gia đình chị không kì thị con riêng.
Anh Tư Nhiên cũng là con riêng, sau đó từng bước đi lên, thành công của anh ấy khiến cả thế giới phải ngưỡng mộ.
Chị sẽ không vì thân phận của mẹ em mà xem thường em đâu.”
Nghe Thẩm Hà nói vậy, đáy mắt Vy Vy hiện lên vẻ cảm kích.
“Thẩm Châu và Gian Thanh đều lo nghĩ cho tương lai của em hết cả rồi, họ nghiêm túc như vậy, người làm chị gái như chị sao có thể chỉ ngồi nhìn đây.
Nghe nói ngày mai ông Đới sẽ tới tìm em, nếu em cần gì thì cứ nói, chị sẽ giúp đỡ hết mình.” Thẩm Hà cười nói: “Dù em và Gian Thanh không thể đi chung đến cuối cuộc