Ngu Vũ Mặc không kịp phản ứng, đợi cô nhìn thấy nụ cười trêu ngươi của Hạ Thẩm Châu thì cô mới hiểu Hạ Thẩm Châu đang trêu cô là vợ của cậu ta.
Khuôn mặt Ngu Vũ Mặc lập tức đỏ bừng.
Không thể phủ nhận, trong thời gian tiếp xúc với nhau, cô thật sự đã rung động với Hạ Thẩm Châu.
Ngày ngày tiếp xúc với nam thần anh tuấn đẹp trai lại nặng tình như vậy, thử hỏi cần có bao định lực mới có thể cưỡng lại được?
Với tướng mạo này của Hạ Thẩm Châu, cả nam lẫn nữ đều bị mê hoặc!
Ai có thể cưỡng lại được?
Vì thế, chút kháng cự ban đầu của Ngu Vũ Mặc cũng dần biến mất trong sự thay đổi về mặt tình cảm của Hạ Thẩm Châu.
Bây giờ, Ngu Vũ Mặc cũng đã theo Hạ Thẩm Châu ra nước ngoài rồi.
Thực ra bề ngoài thì cô còn mạnh miệng như vậy, nhưng trong lòng đã chấp nhận Hạ Thẩm Châu.
Hôm nay, Hạ Thẩm Châu tỏ ra thần bí ném cho cô chiếc túi xách, Ngu Vũ Mặc nghi hoặc nhìn cậu.
Hạ Thẩm Châu khẽ nói: “Đi nào, không phải cậu nói đi dạo phố mà có người đi theo rất không thoải mái sao? Lần này chúng ta chỉ mang theo vệ sĩ, không dẫn theo ai nữa, cũng không cần thông báo cho ai cả, chúng ta cùng nhau dạo phố!”
Ngu Vũ Mặc sáng mắt: “Thật sự có thể sao?”
Hạ Thẩm Châu cười hì hì trả lời: “Đương nhiên có thể! Tuyệt đối không thành vấn đề!”
Quả nhiên Ngu Vũ Mặc lập tức hào hứng quay về phòng thay quần áo.
Vừa mở túi xách ra, cô lập tức nhìn thấy một bộ trang phục đặc biệt của người bản địa.
Bộ váy dài màu hoa hồng rực rỡ, mạng che mặt màu mận chín, vừa vặn có thể che khuôn mặt cô.
Bởi vì nơi này thuộc khí hậu nhiệt đới, nên bây giờ đang là mùa hạ.
Là nơi có tia tử ngoại mạnh nhất trong năm.
Cho dù bạn có bôi mười tám lớp kem chống nắng thì chưa chắc có thể chống được tia tử ngoại mạnh ở nơi đây.
Vì vậy mạng che mặt bằng tơ tằm này rất có tác dụng vào lúc này.
Ngu Vũ Mặc nhanh chóng mặc bộ quần áo lên người, đeo mạng che mặt lên, quả nhiên không thể nhận ra thân phận của cô nữa.
Sau khi mặc quần áo xong, vừa ra khỏi cửa, cô lập tức nhìn thấy Hạ Thẩm Châu cũng mặc trang phục đặc biệt của người bản địa giống mình, đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Ngu Vũ Mặc không ngờ Hạ Thẩm Châu mặc trang phục nước khác lại đẹp mắt đến như vậy.
Quả nhiên, thượng đế luôn thiên vị những người có khuôn mặt dễ nhìn.
Dù mặc thứ gì thì Hạ Thẩm Châu đều là sát thủ giết người bằng nhan sắc.
Thấy Ngu Vũ Mặc dán chặt mắt vào mình, Hạ Thẩm Châu lập tức khoe khoang: “Đẹp không?”
Khuôn mặt Ngu Vũ Mặc thoáng chốc đỏ bừng: “Đỏm dáng!”
Hạ Thẩm Châu lập tức bật cười ha hả, đi đến kéo tay Ngu Vũ Mặc một cách vô cùng tự nhiên, kéo cô đi ra ngoài.
Bọn họ không thông báo cho quý tộc và chính quyền địa phương, chỉ mang theo vệ sĩ của mình, đi ra ngoài dạo phố.
Thủ đô của quốc gia này, khá giống với thành phố Vinh mười hai năm trước.
Diện tích đất đai trung bình, nhưng giá trị kinh tế không cao.
Nơi này có rất ít tòa nhà cao tầng, không giống những tòa nhà cao tầng mọc san sát ở thành phố Vinh.
Những tòa nhà cao tầng ở nơi này nhìn rất thưa thớt trơ trọi.
Phần lớn kiến trúc ở đây đều là những tòa nhà dưới mười tầng.
Hầu hết những người đi trên đường đều mặc trang phục giống Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc.
Vừa rực rỡ vừa thoải mái.
Nơi này bày rất nhiều sạp hàng, nên khách du lịch nước ngoài ghé tới cũng không ít.
Mọi người đi dạo phố, chọn lựa những món đồ mình yêu thích
Thấy Ngu Vũ Mặc hứng thú, Hạ Thẩm Châu lập tức kéo cô đến một sạp hàng, giả bộ định chọn quà.
Ngu Vũ Mặc nhớ ra, lúc mình chuẩn bị xuất phát thì mẹ đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng.
Trong tấm thẻ có một phần tiền cô kiếm được, nhưng vẫn chưa có cơ hội tiêu.
Sau lễ đính hôn giữa nhà họ Chiêm và nhà họ Châu, cô định mời mọi người ăn một bữa cơm.
Kết quả, lúc thanh toán, cô mới biết Hạ Thẩm Châu đã dặn nhân viên phục vụ, trừ cậu ra, không ai được thanh toán hóa đơn này.
Lần thứ nhất thứ hai thứ ba cũng như vậy, Ngu Vũ Mặc cũng đành từ bỏ ý