Chỉ cần có tiền, chắc chắn sẽ có tranh chấp.
Huống hồ là một nước, một thành phố có nền kinh tế không phát triển.
Số tiền này là một miếng thịt mỡ, rơi vào trong miệng rồi thì không nỡ nhả rả.
Nhưng mà, bọn họ cũng còn chút lương tâm, không nuốt hết toàn bộ.
Vẫn trích ra một phần để thôn dân trong làng xây dựng lại nhà cửa.
Những ngôi nhà trong thôn hiện nay, mặc dù còn đơn giản nhưng vẫn đủ cho họ sống.
Vì vậy, đám người kia vẫn chưa to gan lớn mật đến mức nuốt hết toàn bộ.
Ngu Vũ Mặc bất an hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao đây cũng là địa bàn của họ.”
Hạ Thẩm Châu nhoẻn miệng cười: “Tớ chỉ chịu trách nhiệm đến xem tình hình chứ không đảm nhận việc giải quyết hậu quả.
Vì vậy, không cần lo lắng, tớ chỉ cần báo cáo hết những chuyện mà tớ nhìn thấy, nghe thấy cho anh rể là được rồi.”
Lúc này, Ngu Vũ Mặc mới yên tâm gật đầu: “Ừm.”
Hạ Thẩm Châu lại thấp giọng nói: “Tối nay, trong thôn sẽ tổ chức buổi tiệc đốt lửa trại, cậu hãy chơi thật vui nhé.
Không cần phải lo lắng gì đâu! Có nhiều người bảo vệ cậu rồi!”
Lúc này, Ngu Vũ Mặc nở nụ cười: “Được.”
Lúc đó, có người đến tìm Hạ Thẩm Châu.
Hạ Thẩm Châu chỉ ra ngoài một chút là quay về ngay.
Gương mặt cậu hơi kỳ lạ, cũng hơi có vẻ xấu hổ.
Ngu Vũ Mặc không nhịn được mà liền hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Trưởng thôn nói với tớ, vì không ngờ chúng ta đến nên nhà ở trong làng không đủ dùng.” Hạ Thẩm Châu xấu hổ gãi đầu: “Tớ mang hơi nhiều người, mọi người đều cùng ở trong một phòng, bố trí một chút chắc là cũng đủ.
Tối nay, hoặc là cậu ở cùng với mấy cô gái trong thôn, hoặc là ở cùng tớ...”
Hạ Thẩm Châu không nói nốt những lời phía sau nữa.
Gương mặt cậu đã đỏ lên như quả hồng rồi.
Ngu Vũ Mặc không khác hơn là bao.
Gương mặt cô cũng đỏ lên như một chiếc đèn lồng.
Hai người đều im lặng.
Ngu Vũ Mặc đau khổ không nói nên lời, sau đó cô cúi mặt rồi nhỏ giọng nói: “Nếu như phòng ở cũng giống thế này cả thì tớ và cậu ở chung một phòng cũng không sao...”
Nói xong, Ngu Vũ Mặc thẹn thùng nên không nói tiếp nữa.
Hạ Thẩm Châu cũng lắp bắp: “Ừm, được đấy, được đấy...!Vậy cái đó, thời tiết ở đây thuộc kiểu nhiệt đới ẩm.
Với thời tiết này, nói mưa là mưa ngay, cái này, một khi đã mưa là mưa suốt mấy ngày.
Vì vậy, ở bên ngoài hay ở trong lều đều rất khó chịu.
Vì vậy, tớ mới để cho mọi người cố gắng ở chung một phòng.”
“Tớ biết rồi, cậu không cần phải giải thích đâu.” Gương mặt của Ngu Vũ Mặc lại càng đỏ hơn, cô căng thẳng đến mức không biết nhìn đi đâu.
Thấy Ngũ Vũ Mặc như vậy, Hạ Thẩm Châu trở nên lúng túng.
Dù sao hai người họ vẫn còn bé.
Một lúc sau, phòng ở đã được chuẩn bị xong, một cô gái trong thôn đưa hai người tới phòng.
Đó là một căn nhà nhỏ, bên trong chỉ có một căn phòng thông suốt.
Kết hợp luôn cả phòng khách và phòng ngủ.
Diện tích không lớn, chỉ khoảng chừng hai mươi mét vuông.
Nhà bếp ở bên ngoài, nhà vệ sinh cũng ở bên ngoài.
Hạ Thẩm Châu lập tức nói: “Tớ ngủ ở phòng khách là được rồi.”
Ngu Vũ Mặc không nói gì, cô ngầm chấp nhận cách bố trí này.
Một lúc sau, có người mang chăn đệm và thảm trải sàn đến.
Những thứ này là do người của Hạ Thẩm Châu mang đến, Hạ Thẩm Châu không quen dùng đồ của người khác.
Ngu Vũ Mặc giơ tay nhận lấy, sau khi trải ra xong, cô mới lắp bắp: “Những người khác cũng được bố trí ổn thỏa rồi chứ?”
Hạ Thẩm Châu đỏ mặt gật đầu: “Chắc là thế.”
Một lúc sau trời đã tối mịt.
Bên ngoài đã đốt lửa trại lên rồi.
Hai người vẫn đang xấu hổ đến mức không biết nên nói gì.
Trước đây, cả đám bọn họ đã sống chung với nhau.
Bảy, tám người tập trung lại, cười nói vui vẻ rồi cãi nhau ầm ĩ.
Hôm qua, Ngu Vũ Mặc vẫn chưa ý thức được, cô vẫn cảm thấy giống trước đây.
Nhưng hôm nay, vừa đến chỗ này, cuối cùng Ngu Vũ Mặc cũng nhận ra rằng, bây giờ cô và Hạ Thẩm Châu đang hẹn hò