Ngu Vũ Mặc biết, sự kiên trì của cô ngày hôm nay đã biến thành một chuyện nực cười.
Cô thật sự bị Hạ Thẩm Châu cám dỗ.
Tất cả lý do đều đã không còn là lý do nữa.
Một nụ hôn này của Hạ Thẩm Châu cũng xem như đã chính thức biểu lộ lập trường của mình, không cho Ngu Vũ Mặc tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Vừa hôn xong, hai người trẻ tuổi đều hơi ngượng ngùng.
Dù sao bọn họ vẫn còn nhỏ.
Nhưng đến lúc nên ngủ, hai người lập tức gặp phải khó khăn.
Bọn họ nên ngủ thế nào đây?
Bên ngoài trời đang mưa, mặt đất cũng có hơi ẩm ướt.
Ngủ ở trên sàn nhà sẽ rất khó chịu.
Ngu Vũ Mặc đỏ mặt nói: “Nếu không, chúng ta chen chúc ở trên giường vậy.”
Sau khi Ngu Vũ Mặc nói xong câu đó thì mặt càng đỏ hơn.
Mặt Hạ Thẩm Châu cũng đỏ lên, nói: “Tớ là con trai, ngủ trên mặt đất cũng không sao đâu!”
Ngu Vũ Mặc ôm chăn của Hạ Thẩm Châu lên trên giường, sau đó tách ra hai hơi, ở giữa vẫn cách khoảng hai thước.
Ngu Vũ Mặc khẽ nói: “Vậy là được rồi.
Cậu quy củ một chút thì sẽ không sao!”
Vẻ mặt Hạ Thẩm Châu rất nghiêm túc nói với Ngu Vũ Mặc: “Bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ, mặc dù tình cảm của tớ là thật, nhưng trước khi chúng ta trưởng thành, tớ sẽ không động vào cậu.
Vũ Mặc, tớ nghiêm túc chứ không phải chỉ muốn chơi đùa với cậu.”
Trong mắt Ngu Vũ Mặc lóe lên sự nhẹ nhõm và thoải mái, cô khẽ gật đầu: “Tớ biết.”
Hạ Thẩm Châu không nhịn được cầm tay của Ngu Vũ Mặc và kéo cô vào trong lòng, cậu cứ ôm thật chặt như vậy mà không nói một lời nào.
Ngu Vũ Mặc cũng để yên cho Hạ Thẩm Châu ôm cô.
Bộ dạng của hai người rất ăn ý, giống như một đôi đã yêu nhau nhiều năm.
Mưa bên ngoài càng lúc càng to hơn.
Ngu Vũ Mặc vỗ nhẹ vào phía sau lưng Hạ Thẩm Châu và nói: “Tớ tin lời cậu nói.
Nhưng tối nay, cậu cứ ngủ ở trên giường đi.
Cho dù chúng ta đều còn trẻ, nhưng không thể không để ý tới sức khỏe được.”
Hạ Thẩm Châu thả Ngu Vũ Mặc ra.
Ngu Vũ Mặc tiếp tục sắp xếp lại chăn và nói: “Có lẽ chúng ta sẽ không ở đây quá lâu, cậu đành phải chịu khó một chút, chen chúc cùng một giường với tớ thôi!”
Sau khi Ngu Vũ Mặc nói xong câu đó, lại xoay người chui vào trong chăn, bộ dạng giả vờ bịt tay trộm chuông.
Nhìn dáng vẻ Ngu Vũ Mặc đáng yêu như vậy, Hạ Thẩm Châu gần như không nhịn được nữa, cười ra tiếng.
Nếu người yêu đã nói như vậy, cậu đương nhiên sẽ không từ chối nữa!
Hạ Thẩm Châu cũng không khách sao với Ngu Vũ Mặc, cậu xoay người lên giường, nằm ở một phía khác.
Lúc đầu, hai người đều nằm yên, không ai nói lời nào.
Nhưng Hạ Thẩm Châu nghe được rõ ràng tiếng hít thở bên kia căn bản không phải là ngủ say, cậu liền biết được cô không ngủ được.
Hạ Thẩm Châu khẽ ho khan một tiếng, khẽ hỏi: “Vũ Mặc, cậu ngủ chưa?”
Ngu Vũ Mặc suy nghĩ một lát, mới xoay người lại.
Trong bóng tối, đôi mắt cô long lanh nhìn Hạ Thẩm Châu, sáng ngời giống như ánh sao vậy.
Hạ Thẩm Châu thấy cô đáp lại câu hỏi của mình, cậu suy nghĩ một lát lại tìm đề tài: “Cậu đoán xem Gian Thanh và Vy Vy bây giờ đang làm gì?”
Ngu Vũ Mặc suy nghĩ một lát, nói: “Bây giờ bên kia đang là ban ngày, có lẽ bọn họ đang bận rộn? Vy Vy phải thay đổi thông tin của mình, chắc hẳn rất phiền phức.”
Hạ Thẩm Châu gật đầu và nói: “Đúng là có chút phiền phức, nhưng cũng chỉ là phiền phức mà thôi.
Bọn họ sẽ không có rắc rối nào khác đâu.”
Vừa nhắc tới chuyện của Văn Gian Thanh và Vy Vy, Ngu Vũ Mặc lại thấy hứng thú: “Cậu nói xem, bây giờ Vy Vy đã có thân phận của mình, cũng một lần nữa đổi họ.
Hai người bọn họ có thể đến với nhau không?”
“Cậu hi vọng bọn họ ở cùng với nhau sao?” Hạ Thẩm Châu nhìn Ngu Vũ Mặc với vẻ nghiền ngẫm.
Ngu Vũ Mặc buột miệng nói: “Đương nhiên! Bọn họ yêu nhau, tớ đương nhiên là hi vọng bọn họ ở cùng với nhau rồi!”
Hạ Thẩm Châu lập tức nhân cơ hội nói: “Chúng ta cũng yêu nhau, có phải cũng nên ở cùng với nhau hay không?”
Ngu Vũ Mặc không nghĩ tới Hạ Thẩm Châu lại đột nhiên chuyển đề tài đến về mình, gương mặt cô thoáng cái