Ngay khi cả hai vừa định ngồi xuống ăn cơm, đột nhiên kế bên vang lên tiếng cãi nhau dữ dội hơn.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển nhìn nhau, vẻ mặt tò mò nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy nhân viên khu dân cư vội vàng chạy qua nhà kế bên, tiếng ồn càng lớn hơn nữa.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vu Tiểu Uyển nhíu mày nói: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài xả hơi, không ngờ lại bị quấy rối như thế!”
Thẩm Duệ cười ha ha, nói: “Cũng may người quấy rối là người khác, không phải chúng ta.
Đi, mình cùng qua xem thử nào! Tránh làm ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của chúng ta.”
Vu Tiểu Uyển gật đầu, cùng Thẩm Duệ đi ra cửa, nhìn qua nhà bên cạnh.
Bên đó đã tụ tập không ít người, một số người còn to tiếng la mắng cái gì đó.
Tại vì cũng cách khá xa, nên không nghe rõ bọn họ nói gì.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển cùng nhau đi qua đó, nhìn thấy hàng xóm xung quanh ai cũng ló đầu ra xem thử chuyện gì, sau đó càng ngày càng nhiều ngày xúm lại.
Đi đến cửa nhà bên cạnh, Thẩm Duệ vì có chiều cao tốt, nên vừa nhìn vào đã thấy Trịnh Quốc Hào và Tôn Ngọc vừa cãi nhau lúc nãy đã bị một số người đè xuống dưới dất, một người phụ nữ trung niên có gương mặt từng trải và đã có nhiều vết chân chim trên mắt, đang lau nước mắt của mình và chửi vào mặt Trịnh Quốc Hào và Tôn Ngọc: “Khó trách anh muốn ly hôn với em! Thì ra anh đang vụng trộm với con hồ ly tinh này! Trịnh Quốc Hào, anh thật vô lương tâm! Anh đúng là tệ bạc! Em đã làm gì có lỗi với anh hả? Lúc nào em cũng vì gia đình này, hi sinh biết bao nhiêu tâm huyết! Không ngờ anh lại đưa con hồ ly tinh này đến đây ở căn nhà đẹp như thế! Anh có biết, số tiền anh ở đây một đêm, là số tiền tôi bán được ba con vịt đó! Anh đúng là kẻ vô lương tâm! Sao anh có thể làm vậy được chứ! Anh có biết, tiền tiêu xài một ngày của anh, bằng với số tiền chi tiêu cho cuộc sống của con gái em trong một tháng không! Tạo nghiệp quá đi!”
Người đàn ông đang áp giữ Trịnh Quốc Hào, nhìn khá giống người phụ nữ này, rõ ràng là hai chị em.
Em vợ của Trịnh Quốc Hào đã mạnh tay tát ông ta một bạt tay, giọng hung dữ: “Có phải anh nghĩ gia đình mẹ đẻ của chị tôi không còn ai không? Mà anh dám làm ra chuyện tày trời như thế!”
Trịnh Quốc Hào bị vợ và em vợ bắt gian tại trận, quỳ dưới đất không dám lên tiếng, không nói gì cả.
Và Tôn Ngọc bị tát một bạt tay xong giờ đã tỉnh táo rồi, kêu lên thảm thiết: “Không phải tôi không phải tôi! Tôi bị ép đó! Tôi không cố ý! Mấy người tha cho tôi đi!”
Chỗ này là ở trên thị trấn.
Mọi người đều sống ở trên thị thấn, một khi chuyện xấu được đồn ra, thì cả cái trấn đều sẽ nhanh chóng biết được hết, sau này sẽ không còn cơ hội ăn vụng ở đây nữa.
Tôn Ngọc giận dữ liếc Trịnh Quốc Hào.
Bây giờ cô hận Trịnh Quốc Hào đến chết đi được.
Bây giờ cô không còn chỗ ở mà còn bị phá hoại danh tiếng.
Sau này cô muốn tìm đối tượng ở thị trấn này cũng khó, chỉ có thể lên thành phố thì may ra!
Bởi mới nói, lời hứa của đàn ông không đáng tin cậy, nghe cho vui là được rồi.
Ông Trịnh Quốc Kỳ này còn đòi ly hôn với vợ của mình, để kết hôn với Tôn Ngọc cơ đấy!
Kết quả thì sao?
Trịnh Quốc Hào chỉ định dụ dỗ Tôn Ngọc sinh con cho ông ấy thôi!
Sự tranh cãi của mấy người này, đã làm cho những người xem xung quanh, hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện.
Không ít người còn hào hứng đến nổi lấy điện thoại ra quay lại, rồi truyền tải lên mạng.
Thẩm Duệ không còn gì để nói, chỉ lắc đầu, rồi quay qua Vu Tiểu Uyển: “Chúng ta quay về đi, đúng là mất hứng thật.”
Vu Tiểu Uyển gật đầu, cùng Thẩm Duệ quay về nhà.
Xung quanh vẫn còn không ít khách trọ nghe thấy tiếng ồn chạy qua xem tình hình.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển đã về đến phòng chuẩn bị ăn tiếp bữa cơm.
Vu Tiểu Uyển chống cằm nói: “Hình như tinh thần càng yếu thì sẽ càng dễ gặp chuyện.
Không biết người vợ hợp pháp đó cuối cùng sẽ ra sao.”
Thẩm Duệ gắp rau cho Vu Tiểu Uyển rồi nói: