Không hiểu tại sao, khi tiếp xúc với ánh mắt của người đó, Tiểu Thất cảm thấy tim cô đập mạnh như đánh trống.
Rất kỳ lạ.
Tại sai lại có cảm giác người này, như quen rất lâu rồi?
Hình như đã gặp ở đâu rồi.
Chị Hai thấy sắc mặt Tiểu Thất thay đổi, lập tức hỏi nhỏ “Sao thế em?”
Tiểu Thất lắc đầu, rồi nói: “Không sao ạ.
Hóa ra ngài chính là Đế Quân!”
“Đúng đấy đúng đấy!” Chị Hai xúc động hỏi: “Có phải là rất đẹp không?”
Tiểu Thất gật đầu, trong ánh mắt cô không có chút thay đổi nào, rồi nói: “Đúng là rất đẹp, chị Hai, chúng ta mau về thôi, đây không phải chỗ chúng ta nên ở lại đâu.
Nếu để Viêm Đế biết chúng ta chạy ra ngoài, nhất định sẽ khiển trách chúng ta đấy!”
Nói xong, Tiểu Thất kéo chị Hai đi về luôn.
Chị Hai không kìm nổi bĩu môi: “Đúng là gặp ma rồi, lần đầu tiên thấy em như vậy.
Lần đầu chị nhìn thấy Đế Quân, suýt nữa thì bị vẻ đẹp của ngài làm cho ngất luôn!”
Tiểu Thất chỉ cười, không nói một lời nào.
Đế Quân thật sự rất đẹp, nhưng ngài là Đế quân đứng trên cao, mình chỉ là một tiểu tiên nhỏ thôi.
Sự khác biệt một trời một vực.
Vì vậy, không bao giờ dám mơ tưởng đến.
Dù sao thì suốt cuộc đời này cũng không bao giờ gặp lại nữa, hà tất phải tăng thêm phiền muộn chứ?
Tiểu Thất quay về chỗ bể nước, chăm chỉ dọn dẹp sạch sẽ bể, rồi đổ thêm nước vào bể, lại có thể trồng thêm cây sen rồi.
Viêm Đế không thích nước lắm.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc các tiểu tiên và tiểu tiên đồng nghịch nước.
Vì vậy, cái bể nước này trở thành thiên đường của các tiểu tiên nhỏ, lúc thì trồng củ sen lúc thì xuống dưới nghịch nước.
Tiểu Thất sau khi làm xong, mệt đến nỗi thở hổn hển, cô đang chuẩn bị đi tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Kết quả chưa kịp đi về, đến giữa đường bị người khác gọi lại.
Nói là Đế Quân ngồi ở trước uống hơi nhiều, cần chuẩn bị một bát canh dã rượu.
Ở đó nhân lực không đủ, không làm được kịp, vì vậy tạm thời gọi Tiểu Thất qua hỗ trợ.
Thế là Tiểu Thất bị bắt đi luôn, cô cầm theo bát canh dã rượu rồi đi.
Khi đi qua một mái hiên, Tiểu Thất vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Đế Quân đang mặc chịếc áo bào màu đen nhánh, ánh mắt mơ màng nhìn mình.
Tiểu Thất lập tức hành lễ với Đế Quân.
Đế Quân cứ thế nhìn thẳng vào Tiểu Thất với đôi mắt đỏ au, ngài hơi nhếch môi: “Trên tay cô đang cầm cái gì đấy?”
“Dạ thưa Đế Quân, là canh dã rượu ạ.” Tiểu Thất cúi đầu trả lời: “Những người ở kia họ bận quá, nên tiểu tiên qua hỗ trợ.”
“Mang ra đây đi.” Đế Quân hất hàm rồi nói.
Tiểu Thất hơi ngơ ngác, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đỏ au kia, trái tim Tiểu Thất lại một lần nữa cứng đơ lại.
Rất kỳ lạ.
Tại sao nhìn thấy đôi mắt đỏ au của ngài, mình luôn cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi?
“Còn đứng đơ đấy làm gì? Mang ra đây.” Đế Quân thấy Tiểu Thất không nhúc nhích, ngài cười nhẹ: “Sao thế? Đế Quân ta còn không sai bảo được một tiểu tiên nhỏ hay sao?”
“Tiểu Thất không dám.” Tiểu Thất nhanh chóng mang canh dã rượu qua.
“Tiểu Thất? Hóa ra cô tên là Tiểu Thất!” Đế Quân nở nụ cười nhìn Tiểu Thất đặt bát canh dã rượu lên bàn, ngài không đưa tay ra đỡ, mà cứ thế nhìn thẳng vào Tiểu Thất:”có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
Nếu đổi lại câu nói này là người khác nói ra, vậy trăm phần trăm là những thành phần vớ vẩn rồi.
Nhưng nếu câu nói này là từ miệng Đế Quân nói ra, vậy thì có những ý nghĩa khác nữa.
Tiểu Thất lập tức trả lời: “Không hề có ạ.
Nếu Đế Quân đại nhân không sai bảo gì khác, Tiểu Thất cáo lui!”
Tiểu Thất cúi người hành lễ, quay người rời đi luôn.
“Đúng là một nha đầu nhỏ thú vị.” Ánh mắt Đế Quân nhìn vào bát canh dã rượu trên bàn, ngài cười một cái, rồi mặc kệ.
Với công lực của ngài, một ít dấm này đã là gì chứ?
Chẳng qua là không muốn mọi người đều say mình tôi tỉnh thôi, vì vậy mới say theo mọi người mà thôi.
Không ngờ trong phủ của Viêm Đế, còn có một diệu nhân như vậy.
Đế Quân uống một hơi hết luôn bát canh dã rượu trên bàn, vị cũng không tồi, xem ra sau này nên thường xuyên đến đây uống mấy chén thôi.
Sau khi Tiểu Thất rời đi, nhanh chóng trở về vị trí của mình, hỗ trợ mang xong canh dã rượu rồi mới quay về phòng của mình.
Vừa về đến phòng,