Thẩm Lục ngây người, không ngờ Sùng Minh tới sân bay đón anh, hỏi trong vô thức: “Sao anh lại ở đây?” Sắc mặt Sùng Minh vô cùng khó coi, giành lấy hành lí trong tay Thẩm Lục, quay đầu rời đi.
Người bên cạnh Sùng Minh đều cung kính chào Thẩm Lục: “Chào anh Thẩm!”
“Chào mọi người! Sùng Minh bị sao thế?” Thẩm Lục không nhịn được hỏi: “Ai chọc giận anh ấy vậy?”
Đám đàn em của Sùng Minh đưa mắt nhìn nhau, không ai dám hé răng nửa lời.
Kẻ nào dám chọc anh!
Trừ khi không muốn sống nữa!
Không phải, trừ người đẹp trước mắt này ra, ai dám chọc giận Sùng Minh chứ?
Hệt như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người đánh, một người chịu đòn.
Sùng Minh bước được vài bước, thấy Thẩm Lục không đi theo liền đứng im tại chỗ, quay đầu, không hài lòng nhìn Thẩm Lục.
Thẩm Lục bị Sùng Minh trừng mắt đến nỗi da đầu cũng tê dại, đành phải bước lên, vươn tay định nhận lấy hành lí của mình nhưng bị Sùng Minh nhanh tay hơn giấu đi.
“Anh làm sao thế hả?” Thẩm Lục dở khóc dở cười hỏi: “Vừa gặp đã bày ra bộ mặt khó coi.”
“Em còn nói anh?” Sùng Minh tố tội: “Em đi lâu như vậy tại sao không gọi điện hay nhắn tin gì cho anh?”
Thẩm Lục mở to mắt: “Anh giận cái này?”
“Không được hả?” Sùng Minh khiêu khích nhìn anh: “Em còn không biết lỗi?”
Thẩm Lục định nói gì đó nhưng lại nghĩ đến ngày trước Sùng Minh từng giúp đỡ bản thân, nguôi giận trong chốc lát, nói với Sùng Minh: “Được rồi, đừng giận nữa, để xin lỗi, tôi mời anh ăn cơm, được chưa?”
Đáy mắt ánh lên tia gian xảo, nói: “Một bữa cơm thì không đủ.”
“Anh nói đi, phải làm thế nào?” Thẩm Lục dừng chân, hai tay đút vào trong túi, bình tĩnh nhìn anh: “Sùng Minh, đừng có được voi đòi tiên.”
Lúc này Sùng Minh mới nói: “Muốn anh hết giận cũng được nhưng em phải cùng anh tới một nơi.”
“Đi đâu?” Thẩm Lục ngạc nhiên nhìn anh.
“Đến đó em sẽ biết.” Sùng Minh không giải thích, cứ thế kéo hành lí của Thẩm Lục đi về phía trước.
Đồ của Thẩm Lục ở trong tay Sùng Minh nên đành phải đi theo.
Vừa tới bên ngoài, lập tức có người lái xe đến, sau khi để lại xe và chìa khóa liền nhanh chóng rời đi.
Ném hành lí trên tay vào cốp xe, Sùng Minh mở cửa xe cho Thẩm Lục, Thẩm Lục đành ngoan ngoãn lên xe.
Sùng Minh thấy Thẩm Lục phối hợp mới nở nụ cười hài lòng.
Sùng Minh lái xe chở Thẩm Lục đi về hướng cầu vượt, những người khác đều ngoan ngoãn ngồi trên xe khác, đi theo phía sau.
“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Thẩm Lục sốt ruột hỏi: “Anh mà không nói rõ ràng tôi sẽ xuống xe đấy!”
Sùng Minh bình tĩnh nói: “Tên béo chết tiệt lần trước ngấp nghé em đã được xử lí xong xuôi rồi.”
Thẩm Lục nghĩ mãi mới nhớ ra người Sùng Minh nói là ai.
Chịu thôi, ai bảo gương mặt này của anh lại thu hút người khác đến vậy chứ.
Từ sau khi quyết định tự mình lập nghiệp, luôn có những tên khốn kiếp không có mắt cũng không sợ chết muốn áp dụng quy tắc ngầm với anh.
Thành thật mà nói, nếu không có Sùng Minh ở sau lưng giúp anh giải quyết bao nhiêu chuyện thì công ty của anh không thể có ngày hôm nay.
Nhưng Sùng Minh làm càng nhiều, Thẩm Lục lại càng cảm thấy không thoải mái.
Dù sao, tâm ý của Sùng Minh đã bộc lộ rất rõ ràng.
Sùng Minh cũng như những kẻ khác, đều thích khuôn mặt này của anh.
Có chăng là Sùng Minh thắng thắn hơn những kẻ bỉ ổi đó mà thôi.
Xét đến cùng thì như nhau cả.
Nếu nói có gì khác biệt thì chính là mấy người kia ai nấy đều xấu chết đi được, vậy mà còn ngấp nghé anh.
Mà vẻ ngoài Sùng Minh không hề kém ai, bản lĩnh cũng lớn, địa vị khá cao, tôn trọng anh hơn đám người kia.
Vậy nên, cảm giác của Thẩm Lục dành cho anh khá phức tạp.
Rõ ràng biết không có kết