Thẩm Lục thấy Sở Nhã Quân ngây ngốc nhìn mình liền bật cười: “Không sao rồi chứ?” Sở Nhã Quân lúc này mới định thần lại, đỏ bừng mặt nói: “Tôi không sao, cảm ơn anh! À đúng rồi, tôi sẽ giăt sạch khăn tay rồi trả lại cho anh!”
“Không sao, tặng cho cô đó.
” Thẩm Lục nhìn cô gái trước mặt, có chút đồng cảm với cô.
Vừa nãy, khi Sở Nhã Quân bị người ta kiếm chuyện, anh ở cách đó không xa, vừa vặn nghe được lời họ nói.
Sau đó anh nhìn thấy cô gái này cố đè nén uất ức, đi vào phòng rửa tay, anh cũng định rửa tay một chút nên tiện đưa khăn cho cô lau nước mắt.
Có lẽ là do trong mắt Sở Nhã Quân vẫn còn giữa lại một chút hồn nhiên, khác xa so với vẻ sành điệu, ti bỉ của những cô gái bán thịt mua danh có mặt ở đây nên Thẩm Lục mới giúp đỡ cô.
Sở Nhã Quân nắm chặt khăn tay, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!”
“Tốt lắm, cố lên nhé!” Thẩm Lục cười rồi quay người rời đi.
“Cái đó, tôi là Sở Nhã Quân!” Sở Nhã Quân thấy Thẩm Lục định đi, trong lúc vội vã đã thốt lên: “Tôi có thể làm bạn với anh không? Tôi không có ý gì khác!”
Thẩm Lục bật cười, anh đứng lại quay đầu nhìn cô: “Tên rất hay! Tôi là Thẩm Lục!”
“Tôi biết anh là Thẩm Lục.
” Sở Nhã Quân khẩn trương, giọng nói mang theo sự kích động: “Hôm nay mọi người đều nhắc tới anh, nói anh chắc chắn sẽ trở thành một nhà kinh doanh game nổi tiếng nhất trong nước! Tôi cũng đánh giá anh rất cao! Cố lên!”
“Được.
” Thẩm Lục cười cười rồi đi khỏi phòng rửa tay.
Sở Nhã Quân nhìn theo bóng lưng anh, nắm chặt tay, không ngừng động viên bản thân: “Cố lên, Sở Nhã Quân, mày có thể làm được.
”
Sở Nhã Quân nhìn bản thân mình trong gương, hít sâu một hơi, lấy ra mĩ phẩm giá rẻ của mình bắt đầu trang điểm.
Hôm nay cô đã tới thì nhất định không để người khác công kích mà rời đi!
Bữa tiệc này diễn ra rất nhanh, Thẩm Lục cũng xin được không ít phương thức liên lạc của một số nhà kinh doanh game lớn.
Có Sùng Minh ở đây, ai dám không nể mặt Thẩm Lục chứ?
Ăn xong cơm, bọn họ nhiệt tình mời Thẩm Lục đi chơi cùng bọn họ nhưng đều bị anh từ chối.
Chơi sao? anh hoàn toàn không có hứng thú.
Chẳng qua là một đám đàn ông có chức có quyền cùng một đám minh tinh, người mẫu trẻ đẹp, ẻo lả làm ra một số chuyện không thể nói ra thôi.
Thẩm Lục và Sùng Minh cùng nhau rời khỏi bữa tiệc.
Trên đường về, Thẩm Lục còn chưa kịp nói lời cảm ơn với Sùng Minh, Sùng Minh đã nhận được điện thoại, chau mày nói vài câu liền cúp máy.
“Anh có chuyện sao?” Thẩm Lục nhạy bén hỏi.
“Ừ, có chút chuyện vặt.
” Sùng Minh nói: “Anh đưa em về trước.
”
“Được.
” Thẩm Lục cũng không hỏi quá nhiều, Sùng Minh có thân phận đặc biệt nên chuyện phải làm cũng đặc biệt.
Sùng Minh cũng không nhiều lời, trực tiếp nhấn chân ga, trong vòng chưa đầy hai mươi phút đã tới chỗ ở của Thẩm Lục.
Để Thẩm Lục xuống xe, Sùng Minh không giải thích bất cứ điều gì mà quay xe đi thẳng, chắc chắn có chuyện rất gấp.
Thẩm Lục kéo theo vali trở về tổ ấm của mình, do vài tháng không có người ở nên đồ vật trong nhà đều phủ một lớp bụi.
Thẩm Lục sắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp, đem rác và đám đồ ăn quá hạn vứt đi.
Sau khi dọn xong anh mới thấy trong nhà thiếu rất nhiều đồ.
Vì vậy Thẩm Lục không có thời gian nghỉ ngơi, anh đi tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài mua đồ.
Hiện tại, công ty của anh vẫn chưa lớn mạnh, anh chưa đổi nhà, cũng không thuê người giúp việc nên phải tự làm rất nhiều việc.
Thẩm Lục giơ tay xem đồng hồ, tính toán thời gian, lát nữa anh còn phải tới công ty một chuyến.
Thẩm Lục mua đồ rất nhanh, không lãng phí quá nhiều thơi gian, mua đồ xong liền đi ngay.
Quả nhiên, anh vừa tới công ty đã thấy một đám người mang chồng lớn chồng nhỏ tới tìm anh.
Mấy