Thẩm Lục nhíu mày.
Nếu người kia đầu tư thật thì cô sẽ theo sao?
Thẩm Lục không hỏi vấn đề này.
Thứ nhất, bọn họ chỉ mới quen nhau, không hề thân thiết.
Thứ hai, bọn họ chỉ là bạn, không nên hỏi những lời như vậy.
Thứ ba, anh không thích lo chuyện bao đồng, chỉ vì thấy cô không đáng ghét nên mới đồng ý làm bạn.
Thẩm Lục hỏi: “Nếu cô đã biết người đó không đáng tin, tại sao lại tiếp xúc với hắn?”
Sở Nhã Quân thở dài nói: “Thẩm Lục, anh không phải người trong giới nên không biết.
Có nhiều lúc, không nên đắc tội ai thì cố gắng hết mức đừng đắc tội, nếu không chết thế nào cũng không biết được.
Đặc biệt là những diễn viên nhỏ không có chỗ dựa sau lưng như tôi, bị người hại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tôi thà nhận một cái tát còn hơn bị người ta thiết kế sau lưng.”
Thẩm Lục gật đầu: “Cô nói cũng có lí.”
Xe từ từ dừng lại, Thẩm Lục cởi dây an toàn rồi nói cới Sở Nhã Quân: “Cô ở đây đợi tôi, tôi lên đó một lát là xong!”
Sở Nhã Quân sờ gương mặt sưng vù của mình, quả thực không thích hợp để đi ra ngoài, đành phải gật đầu nói: “Cũng được, tôi ngồi trong xe đợi anh.”
Thẩm Lục rời đi, Sở Nhã Quân soi mình qua gương chiếu hậu, thấy má càng sưng to hơn, cô cười khổ.
Làm diễn viên thật không dễ dàng!
Thẩm Lục nhanh chóng bước vào thang máy, chuẩn bị ấn số tầng.
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng nói vọng vào từ bên ngoài: “Xin chờ một chút!”
Thẩm Lục nhìn thấy có người, lập tức ấn nút giữ thang máy, đợi đối phương đi vào.
Đối phương đeo một cặp kính râm thật lớn, che khuất nửa khuôn mặt, vừa bước vào đã trang điểm, không hề cảm ơn anh tiếng nào.
Thẩm Lục cũng không để bụng, ấn số tầng của mình, người phụ nữ bên cạnh vẫn cúi đầu, nói: “Tầng 33.”
Hệt như coi anh là nhân viên phục vụ thang máy.
Thẩm Lục không nói lời nào, vừa hay anh cũng tới tầng 33.
Người phụ nữ đó không ngừng soi gương, dặm phấn, bộ dáng rất mong đợi.
Thẩm Lục đứng một bên, nhìn bảng hiển thị số tầng của thang máy.
Trong thang máy tràn ngập mùi nước hoa của người phụ nữ đó, Thẩm Lục không nhịn được nhíu mày.
Thang máy đi tới tầng 33 liền dừng lại.
Cửa thang máy vừa mở, người phụ nữ kia đã đi trước ra ngoài, đôi giày cao gót 10 phân của cô ta nện cồm cộp trên nền nhà.
Thẩm Lục nhìn bóng lưng cô ta, cảm thấy hơi quen mắt giống như đã từng gặp ở đâu đó.
Anh cũng không nghĩ nhiều, cầm tài liệu trên tay đi tới chỗ hẹn.
Trùng hợp, người phụ nữ kia cũng đi về phía đó.
Hai người một trước một sau đi tới.
Khuôn mặt của Thẩm Lục hệt như một loại giấy thông hành, anh còn chưa mở miệng đã có người ra đón: “Chào anh Thẩm, tôi là người phụ trách tiếp đón anh, gọi tôi Tiểu Khả là được.”
Tiểu Khả là một chàng trai 23, 24 tuổi, mặt búng ra sữa, đeo cặp kính màu vàng, bộ dạng hào hoa phong nhã ai ai cũng thích.
Thẩm Lục liền bắt tay đối phương: “Chào cậu, tôi là Thẩm Lục.
Tôi tới để bàn với quý công ty về bao bì sản phẩm.”
Tiểu Khả cười cười mời Thẩm Lục vào một gian phòng, rót nước cho anh rồi nói: “Không biết anh Thẩm trước đây đã có kinh nghiệm trong việc sản xuất bao bì này chưa?”
Thẩm Lục cười cười, đưa tài liệu trong tay cho Tiểu Khả: “Điều tôi muốn nói đều ở trong này cả rồi! Sản phẩm của công ty chúng tôi chất lượng cao, giá cả cũng ưu đãi.
Tôi nghĩ, kĩ thuật và thực lực của công ty chúng tôi chắc chắn là lựa chọn tốt nhất trong những công ty cùng làm lĩnh vực này!”
Tiểu Khả cười cười nhận lấy tài liệu, lật xem nhanh chóng sau đó nói: “Nghe nói quý công ty gần đây đang cho ra game mới, hiện tại lại nhận đơn hàng này, liệu có đảm đương nổi không? Chúng tôi yêu cầu rất cao về khoản bao bì.”
Thẩm