Thẩm Lục lái xe đưa Sở Nhã Quân đi đến bệnh viện để khám mặt trước.
Đối với con gái mà nói, mặt là bộ phận rất quan trọng.
Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, vả lại cũng không bị rách da, nếu không thì phiền phức rồi.
Bệnh viện cho thuốc tiêu viêm, về nhà bôi một chút, về cơ bản liền không có việc gì rồi.
Ba ngày sau, Sở Nhã Quân liền sớm đến công ty báo cáo.
Đại khái là có sự so sánh với cô minh tinh trước, sự nhiệt tình thân thiện của Sở Nhã Quân trong nháy mắt liền chiếm được thiện cảm của toàn công ty.
Đặc biệt lúc đồng nghiệp trong tổ quảng cáo nghe nói Sở Nhã Quân và tổng giám đốc Thẩm của bọn họ là bạn bè, đều lộ ra vẻ mặt kiểu thì ra là thế.
Bọn họ thật ra muốn ngồi lê đôi mách một chút về mối quan hệ giữa cô Sở Nhã Quân này và tổng giám đốc Thẩm, nhưng nghĩ một chút vẫn còn có Sùng Minh tiên sinh khí phách vô cùng, thế là không giám ngồi lê đôi mách nữa.
Trên dưới công ty ai mà không biết, tổng giám đốc nhà mình đã bị Sùng Minh chụp lại rồi chứ.
Hơn nữa, ý đồ của Sùng Minh đối với tổng giám đốc Thẩm, đó là điều rất rõ ràng.
Chỉ là tổng giám đốc nhà mình từ trước đến nay không tiếp chiêu mà thôi.
Có điều, chuyện này cũng khó nói.
Trước kia bên cạnh tổng giám đốc luôn không có phụ nữ vây quanh, hiện tại cuối cùng lại quen biết một người bạn khác giới, khó nói là không có chuyện gì.
Vì thế, mọi người đều chờ xem.
Sở Nhã quân rất nhiệt tình, rất tích cực, làm quen với tất cả mọi người trong công ty, rất nhanh đã trở nên rất quen thuộc, vì thế việc chụp ảnh cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay, Sở Nhã Quân chính thức chụp hình, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận âm ĩ: “Cô Vương, xin dừng bước, phía trong là khu vực làm việc, xin đừng vào.”
“Cút, cô là cái gì chứ? Một người tiếp tân cũng dám nói chuyện với tôi? Cô có tin bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho tổng giám đốc Thẩm nhà các người, để anh ta đuổi việc cô không.” Một người phụ nữ đi đôi giày cao gót, từ ngoài cửa mạnh mẽ tiến vào.
Sở Nhã Quân và những người khác trong lán chụp hình liền nhìn về phía cô ta.
Chỉ nhìn thấy Vương Nhất Văn – minh tinh đại diện cho trò chơi này trước kia đang sải bước tiến vào, ánh mắt đặt trên người Sở Nhã Quân, trong nháy mắt liền trở nên nham hiểm vài phần: “Các người thay tôi đi là để nâng cô ta lên? Một người đến cánh cửa minh tinh cũng chưa chạm đến được? Công ty các người ngu hết rồi sao? Hay là bình vỡ thì cho nó vỡ luôn, dù sao cũng không định bịt lại?"
Quản lý chụp hình bước qua, nhìn Vương Nhất Văn một cái, nói: “Cô Vương, chúng tôi đã chính thức hủy hợp đồng với cô rồi, về phần chúng tôi mời ai đến đó là việc của chúng tôi.
Xin lỗi, ở đây là khu vực làm việc, nếu không có việc gì, mời cô đi cho.”
“Có việc chứ.” Vương Nhất Văn đẩy quản lý chụp hình ra, bước về phía Sở Nhà Quân, ôm lấy cánh tay nhìn Sở Nhã Quân một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Thì ra là cô.
Tôi lại nghe nói trong bữa tiệc lần trước, để có được vai diễn kia cô liền mặt dày đi cầu xin đạo diễn.
Đây là đã tiếp bao nhiêu đêm mới nhận được vai diễn thế? Thế nào? Hiện tại tiếp đạo diễn không được lại đến đây tiếp quản lý chụp hình rồi?”
Vương Nhất Văn chính là không giám nói Sở Nhã Quân tiếp Thẩm Lục, vì cô cũng chưa có mù, biết rằng giá trị nhan sắc của Thẩm Lục không thua kém gì so với người con gái nào.
Sở Nhã Quân nhíu mày nói: “Cô Vương, tôi không hiểu cô đang nói gì.
Sau khi cô và công ty hủy hợp đồng với nhau, tôi mới tới đây chụp hình quảng cáo.
Tôi nghĩ tôi không làm việc gì tổn hại đến cô, sao cô lại khẩu xuất cuồng ngôn như vậy?”
Vương Nhất Văn trợn mắt, giơ tay muốn đẩy Sở Nhã Quân.
Sở Nhã Quân rất thông minh, lập tức bước về sau vài bước, Vương Nhất Văn không đạt được mong muốn, hơn nữa còn suýt nữa bị ngã.
Vương Nhất Văn càng thêm mất hứng, chỉ vào mũi Sở Nhã Quân nói: “Được, cô gan lắm.
Cô cứ đợi đấy.”
Vương Nhất Văn hung hăng xoay người, dùng lực tì lên giày cao gót mà rời khỏi.
Người trong tổ chụp hình đều an ủi Sở Nhã Quân: “Cô Sở, cô không sao chứ?”
Sở Nhã Quân lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của Vương Nhất Văn, lại nặng trĩu thêm vài phần.
Cái cô Vương Nhất