Thế là Thẩm Lục cứ như vậy bị Sùng Minh đưa ra khỏi nhà, trực tiếp vứt vào trong xe.
Sùng Minh ngang ngược lái xe đưa Thẩm Lục đi ăn cơm.
Ờ, bảo Sùng Minh vào bếp thì về cơ bản là không thể.
Bảo hắn ăn còn được, còn nấu hắn thật sự không giỏi.
Sùng Minh đưa Thẩm lục đến nhà hàng ở gần đó, vừa vào cửa đã có chỗ ngồi.
Khi Sùng Minh ra khỏi cửa, cấp dưới của hắn đã đặt xong vị trí và bảo đảm an toàn cho họ
Dù sao thi sự tồn tại của Sùng Minh là quá đáng sợ.
Thẩm Lục cũng không khách sáo với Sùng Minh, anh cũng thấy đói rồi.
Cả ngày hôm nay Thẩm Lục cả người đều ở trong trạng thái làm việc liên tục, chút đồ ăn buổi trưa đã bị tiêu hóa sạch sẽ từ lâu rồi.
Cho nên vào bữa tối anh liền cầm đũa lên chiến đấu.
Sùng Minh nhìn thây Thẩm Lục ăn vui vẻ như vậy, cơn ghen và bực tức trong trong lòng không biết đã bay đi đâu rồi?
Ừm, người rơi vào lưới tình đều không nhịn được muốn làm những việc mất mặt.
Cho dù là kẻ ngang ngược như Sùng Minh cũng không tránh khỏi được.
Sùng Minh nhìn thấy Thẩm Lục thích ăn cái bánh bao nhỏ đó liền không nhịn được đây bánh bao nhỏ đến trước mắt anh nhưng miệng lại nói: “Đừng có ăn một món mãi như vậy, phải ăn món khác nữa, ăn từ từ thôi, không ai cướp của em đâu.
Thật là, anh mới đi có mấy ngày mà em đã để bản thân thành ra thế này rồi! Anh chưa nhìn thấy ai ngốc như em!”
Thẩm Lục lười để ý đến hắn, chỉ cúi đầu ăn không ngừng, chỉ đến khi ăn gần nó mới trả lời: “Anh không biết dạo này tôi bận thế này đâu.
Công ty game này của tôi vốn dĩ khởi đầu khó khăn, nửa đường lại xảy ra không ít việc, việc nào cũng cần tôi xử lý, tôi có thể không mệt không bận sao? Có lúc ăn cơm trưa mà không khác gì đánh trận, mọi người ai cũng luân phiên ăn cơm.”
“Anh không thiếu tiền, em không phải vất vả như vậy, thiếu thiền cứ nói với anh.” Sùng Minh bất giác nói, hắn thật sự không nỡ để Thẩm Lục mệt như vậy.
Thẩm Lục lại lắc đầu nói: “Tôi với anh chỉ là bạn bè, làm sao đòi tiền của anh được? Tôi phải kiếm tiền nuôi em gái và cháu gái, tôi là đàn ông, tôi có trách nhiệm này.”
Sùng Minh lại không vui rồi.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, quan hệ của Thẩm Lục và hắn bây giờ quả thật chỉ là bạn bè.
Hoặc là, Thẩm Lục luôn chỉ coi Sùng Minh là bạn bè chứ không phải người yêu.
Hắn thấy rất chua xót.
Khó khăn lắm mới về được, vậy mà cả ngày hôm này ngoài chua xót ra thì là đau lòng, chỉ cần là việc có liên quan đến Thẩm Lục thì việc nào cũng không suôn sẻ.
Nhưng hắn có lòng kiên nhẫn.
Người dễ tấn công như vậy làm sao có tư cách làm người yêu hắn?
Cho nên bây giờ Thẩm Lục từ chối càng quyết liện tương lai hắn quỳ gối dưới chân bộ đồ tây hắn nhất định sẽ càng thấy đã!
Hừ, không sai, nhất định là như vậy!
Hắn nhất định phải bẻ cong Thẩm Lục!
Thẩm Lục hoàn toàn không biết tâm trạng của Sùng Minh vào lúc này, anh nói tiếp: “Hai đứa cháu ngoại của tôi giỏi lắm.
Quả nhiên là người nhà họ Thẩm, tuổi còn nhỏ mà đã học được thiết kế game, mấy hôm nay hai đứa nó luôn giành thời gian để thiết kế cho chúng tôi.
Người làm cậu như tôi không thể thua cháu ngoại mình được đúng không?”
Sùng Minh không nói gì mà chỉ hừ một tiếng.
Ăn cơm xong về nhà Thẩm Lục không quan tâm đến Sùng Minh mà tập trung vào công việc.
Sùng Minh cũng biết đây là ước mở của Thẩm Lục vì vậy hắn không làm phiền anh mà một mình đọc báo ở trên sofa.
Lại một tuần nữa trôi qua.
Việc của công ty vốn đã tiến hành đâu vào đấy, lại có sự tham gia của Thẩm Duệ và Thẩm Hà càng làm tiến độ khai thác game nhanh hơn.
Tương lai rất lạc quan!
Bầu không khí trên dưới công ty đều rất vui vẻ.
Cuối tuần này các đồng nghiệp