Có lời nói này của người bị hại, cuối cùng mấy cảnh sát này cũng không xem Thẩm Viễn là hung thủ nữa.
Tuy nhiên loại tình huống này cũng là khó tránh khỏi.
Ai bảo trong một phòng có ba người, hai người bị thương, một người bình yên vô sự ngồi ở trên ghế sa lon hóng chuyện chứ?
Cho nên có người hiểu nhầm cũng là bình thường.
Lúc này, xe cấp cứu của bệnh viện cũng tới, bọn họ nhanh chóng đưa hai người lên cáng cứu thương, chở đến bệnh viện.
Thẩm Viễn là nhân vật quan trọng, tất nhiên cũng bị gọi vào đồn cảnh sát lấy lời khai.
Thẩm Viễn cũng không từ chối, cậu lại theo bọn họ đi vào đồn cảnh sát, nói rất lưu loát về chuyện mới vừa xảy ra.
Khi cảnh sát hỏi về thân phận của Thẩm Viễn, cậu không nói thật.
Dù sao Sùng Minh đã làm cho cậu nhiều thân phận giả, tùy tiện lấy ra một cái là được rồi, chúng đều có thể qua được sự kiểm tra.
Thẩm Viễn lấy lời khai xong, cảnh sát đi tới bệnh viện lấy lời khai của hai người kia.
Có lẽ một chiêu này của Thẩm Viễn thật sự quá mạnh, người đàn ông bạo lực gia đình kia không hề nói dối, thành thật thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Sau khi vụ án được điều tra rõ ràng, Thẩm Viễn cũng không có chuyện gì nữa.
Đồng thời cậu còn được khen ngợi vì biết thấy việc bất bình mà ra tay giúp đỡ.
Thẩm Viễn đi ra khỏi đồn công an, cậu xoa bụng và cảm thấy hơi đói, khi cậu chuẩn bị rời đi, lại nghe có một người từ phía đối diện kinh ngạc kêu lên: “Anh hùng nhỏ? Sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Viễn ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt cũng kinh ngạc.
Ông chú trung tuổi có nốt ruồi bên khóe miệng kia không phải là đội trưởng Lý - người cậu gặp ở trên tàu hỏa sao?
Tại sao ông chú này cũng ở đây?
Đội trưởng Lý nhìn thấy Thẩm Viễn thì lập tức vui mừng, vội vàng qua chào hỏi cậu: “Cậu tới đây có chuyện gì à?”
Thẩm Viễn mỉm cười, gãi đầu một cái, nói: “Không có gì, khi tôi đi đưa thức ăn lại gặp phải người đang bạo lực gia đình, sau đó tôi lại ra tay ngăn cản, cho nên tiện đường qua lấy lời khai thôi.”
Đội trưởng Lý tỏ ra hiểu chuyện.
Thân thủ của chàng trai trẻ này thật sự rất tốt, tuổi còn trẻ, gia đình có truyền thống học cao, đơn giản chính là nhân tài có thể đào tạo.
Khi ở trên tàu hỏa, cậu ta đã từng thấy chuyện bất bình mà ra tay.
Mà lần này cậu ta lại ra tay tương trợ thêm lần nữa, đội trưởng Lý cũng không thấy làm lạ.
Đội trưởng Lý giơ tay lên vỗ vào cánh tay của Thẩm Viễn, vẻ mặt tán thưởng: “Chàng trai này, thân thủ của cậu không kém gì đặc công của chúng tôi.
Thật sự rất tốt, tôi cũng muốn kéo cậu vào trong đội ngũ của chúng tôi, có thêm cậu, khi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng sẽ an toàn hơn nhiều.”
Thẩm Viễn còn chưa kịp trả lời, đã nhìn thấy có người từ bên cạnh hấp tấp chạy tới, khi nhìn thấy đội trưởng Lý, người đó lập tức nói: “Đội trưởng Lý, cục trưởng còn đang chờ ngài đấy!”
Lúc này, đội trưởng Lý mới nhớ tới mục đích mình tới đây, bởi vậy cậu ta vội nói với Thẩm Viễn: “Chàng trai trẻ, tôi đi họp trước đây, nào, chúng ta thêm Zalo đi!”
Thẩm Viễn suy nghĩ một lát, cậu nhớ tới mình phải hòa nhập vào thế giới này, bởi vậy móc điện thoại di động ra, lại thêm đội trưởng Lý vào.
Sau khi thêm vào, đội trưởng Lý và Thẩm Viễn chào nhau, anh ta lại vội vàng đi họp.
Thẩm Viễn lắc đầu, xoay người đi ăn cơm.
A, đói bụng quá!
Thẩm Viễn ăn cơm xong, chuẩn bị tiếp tục giao nốt những đơn hàng mà cậu chưa kịp giao, Châu Lợi Lợi lại gọi điện thoại tới: “Thẩm Viễn, hôm nay cậu đánh nhau với người ta à?”
Thẩm Viễn lập tức cười: “Ài chà, cô cập nhật tin tức nhanh nhỉ!”
Châu Lợi Lợi lập tức vội vàng hỏi: “Cậu còn cười được à? Cậu có biết có người đã đến phàn nàn với chúng tôi không hả! Thôi đi, tôi không nói nữa, cậu nhanh chóng quay về một chuyến đi!”
Thẩm Viễn từ tốn cất điện thoại, cậu cảm thấy sẽ không có chuyện gì lớn, bởi vậy chậm rãi trở về.
Vừa trở về, quả nhiên có một đám người đang chờ Thẩm Viễn.
Lãnh đạo công ty tại chi nhánh địa phương trách mắng Thẩm Viễn một trận, lỗi chính là Thẩm Viễn xen vào việc của người khác, bị hàng xóm phàn nàn vân vân.
Thẩm Viễn nghe lỗ tai bên này lại ra lỗ tai bên kia, cậu cũng không quá để ý.
Lãnh đạo hung hăng nói: “Vì chỉnh đốn kỷ luật, sẽ trừ tiền thưởng tháng này của cậu!”
Vẻ mặt Thẩm Viễn thờ ơ nói: “Trừ thì trừ đi, có gì đáng để nói chứ?”
Với chút tiền lương và tiền thưởng này còn không đủ để