Đối phương tuy rằng đau đến nước mắt cũng tuôn ra rồi, nhưng mà vẫn là cắn răng mà nói: "Cô bị ngu à, đây là vay nặng lãi! Vay nặng lãi chính là lãi mẹ đẻ lãi con! Cô thật sự là đi mượn 200 triệu ở bên ngoài, thế nhưng là cô đừng có quên có bao nhiêu tiền lãi cô chưa có trả! Tiền vốn cộng thêm tiền lãi, chính là có nhiều như vậy đấy!" Dương Lâm nghe xong, tức đến nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Đây quá ăn hiếp người rồi!
"Dù sao, cô cho dù đi tìm người giúp đỡ, cô cũng phải trả!" Người kia nghiến răng quẳng xuống một câu nói tàn nhẫn.
Dương Lâm nổi giận đùng đùng mà nói: "Ông yên tâm, tôi sẽ trả tiền của các người!"
Trình Thiên Cát buông ra người kia, nhấc chân đạp một cái: "Cút!"
Người kia vừa lăn vừa bò thì vọt xuống lầu, lúc rẽ ngoặt, thì kêu lên: "Mày có thể che chở được nó nhất thời, nhưng mày có thể che chở cô ấy cả đời không? Cô ấy đã ghi phiếu nợ cho chúng tôi, thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên! Chuyện này nói đến đâu, chúng tôi cũng không đuối lý! Hừ!"
Nói xong, người kia liền khập khiễng rời đi rồi.
Dương Lâm lau lau nước mắt, cúi đầu đối với Trình Thiên Cát nói: "Thật sự rất xin lỗi a, cho anh làm trò cười rồi."
Trình Thiên Cát mỉm cười, lắc đầu, nói: "Không sao, xem ra bữa cơm của hôm nay là không ăn được rồi, anh cáo từ trước."
Trình Thiên Cát xoay người muốn đi.
Dương Lâm bỗng nhiên gọi hắn lại: "Xin chờ một chút!"
Trình Thiên Cát đứng lại, quay đầu nhìn lấy Dương Lâm.
"Xin đợi em một lát." Dương Lâm quay người liền chạy vào trong nhà, trong chốc lát thời gian, liền bưng lây một cái hộp nhỏ chạy tới, hai tay đưa cho Trình Thiên Cát.
"Đây là?" Trình Thiên Cát kinh ngạc nhìn lấy Dương Lâm."Đây là thứ đáng giá nhất trước mắt của nhà chúng tôi rồi, đây là món quà của ba vào năm đó đã tặng cho mẹ, đương nhiên bây giờ cũng không đáng giá gì rồi, nếu như đáng giá, em cũng không cần vay tiền cho ba trị bệnh rồi.
Thứ này thì tặng cho anh làm vật kỷ niệm đi, đây cũng là ý tứ của mẹ em.
Cám ơn anh hôm nay đã giúp đỡ chúng tôi." Dương Lâm đưa cái hộp ở trong tay, không nói lời gì mà nhét đưa cho Trình Thiên Cát: "Nếu như em vẫn không thể gom được tiền, em cùng mẹ có lẽ sẽ phải từ bỏ trị liệu, sau đó mang theo ba rời khỏi nơi đây, tìm một chổ thanh tịnh, phụng bồi ông ấy đi đến đoạn đường cuối cùng.
Vì vậy, sau này, chúng ta sẽ không còn có khả năng được gặp lại nữa.
Cám ơn anh, anh trai, anh là người tốt."
Trình Thiên Cát cầm lấy chiếc hộp của Dương Lâm đưa, khóe miệng cong cong.
Lại có thể còn có người nói hắn là người tốt.
Hắn chưa từng là người tốt gì cả.
Chỉ là gương mặt này của hắn có tính lừa gạt quá mức rồi, nhất là phụ nữ, thật sự là không có cách nào đem hắn cùng từ gian ác này nghĩ đến cùng một chỗ, nhưng mà, thật sự là hắn không phải là thiên sứ, mà là ác quỷ, là sát thủ.
Cô bé này, xem ra cũng là một người xem mặt a.
Trình Thiên Cát cũng không có giải thích gì, nhận lấy chiếc hộp của Dương Lâm, gật gật đầu nói: "Vậy, tạm biệt nhé."
"Tạm biệt." Dương Lâm có chút không nỡ cùng Trình Thiên Cát vẫy tay từ biệt.
Không vì cái gì khác đấy, chỉ đơn thuần vì tình cảm xả thân tương trợ vào lúc nãy của Trình Thiên Cát mà thôi.
Phải biết rằng, hắn thân là người ngoài cuộc, hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến đấy.
Thế nhưng là hắn vẫn là ra tay.
Vì vậy, một anh trai đẹp trai ấm áp như vậy, nhất định sẽ là người tốt đấy.
Trình Thiên Cát về tới trong xe của mình, sau đó lái xe đi đến tiệm xe 4s ở gần đây, định đổi một bộ đệm ngồi hoàn toàn mới.
Trình Thiên Cát đang ở một khu nghỉ ngơi ở một bên uống trà chờ đợi, bởi vì tiệm xe 4s thuận tiện muốn cấp cho xe của hắn làm một cái bảo dưỡng thanh tẩy.
Ngay vào lúc Trình Thiên Cát đang chờ đợi, oan gia ngõ hẹp a, Thái tổng tới đây lấy xe rồi.
Hai người ở trong tiệm xe 4s, trong khoảnh khắc ánh mắt giao hội với nhau, Trình Thiên Cát lộ ra một nụ cười sáng lạn, mà sắc mặt của Thái tổng hoàn toàn tái xanh một hồi.
Thái tổng trực tiếp hướng về phía của Trình Thiên Cát đi tới, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi ở phía đối diện của Trình Thiên Cát, mở miệng nói: "Cũng là bởi vì sự cản trở của mày, vì vậy Dương Lâm mới không chịu theo ta?"
Trình Thiên Cát chậm rãi uống lấy ly cà phê ở trong tay, lười biếng mà quơ lấy chân, chậm rãi trả lời: "Thái tổng, ngài muốn ăn thịt thì đây không gì đáng trách, thế nhưng là tướng ăn phải