Sau tiễn Thẩm Ngũ, Thẩm Thất cũng bắt đầu bận rộn.
Tuy rằng đang trên đường đi, nhưng bài tập của thầy Charles chưa bao giờ ngừng qua.
Thẩm Thất rất nghiêm túc hoàn thành mỗi bài tập mà thầy Charles bố trí, sau đó đúng hạn đưa qua.
Đối với Thẩm Thất một học sinh vừa nghiêm túc vừa đáng yêu như vậy, thầy Charles biểu thị đã kiếm lời rồi!
Cuối cùng, đoàn xe đã đến thành phố P.
Sân bay của thành phố P không xa, vì vậy mọi người trực tiếp lái xe qua bển rồi.
Đợi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, máy bay đáp xuống, một cô gái có dáng người cao gầy khuôn mặt diễm lệ, đẩy hành lý liền từ cửa ra đi ra rồi.
Thẩm Thất theo bản năng liền nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh lại không có nhìn cô, mà là đi thẳng tới cô gái kia.
Đáy lòng của Thẩm Thất chợt hoảng hốt.
Cô gái này, là ai?
Người cô gái có thể khiến Hạ Nhật Ninh đích thân đến đón tiếp, nhất định là... không phải là người bình thường a?
Mấy ngày nay, Thẩm Thất tuy ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng của cô đã sớm hiện lên vô số nghĩ ngợi.
Nhất là ngày Hạ Nhật Ninh gọi qua cuộc điện thoại kia...
Hai cô ấy có phải đều là một người không?
Ngay lúc này, Hạ Nhật Ninh đã cùng cô gái kia đi tới, đứng ở trước mặt mọi người.
Thẩm Thất đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy giữa bọn họ hình như còn xứng đôi hơn mình một chút.
Tim của Thẩm Thất, lại một lần nữa cùn cùn mà đau đứng lên.
Loại đau này, không đau, nhưng khiến người thở không ra hơi.
Đây là một trực giác khi giác quan thứ sáu bộc phát.
Ngột ngạt nhưng lại lợi hại.
Chân tướng và lời nói dối, cách nhau một đường.
Đi về phía trước một bước, chính là chân tướng, lùi về phía sau một bước, chính là lời nói dối.
Thẩm Thất cảm nhận được lúc ánh mắt của cô gái xinh đẹp kia lướt qua mình, thân thể của mình rõ ràng là đang run rẩy đấy.
Giác quan thứ sáu nói cho mình biết, cô gái này, tuyệt đối không đơn giản.
Quả nhiên, một giây sau, lời nói của Hạ Nhật Ninh đã chứng thực được giác quan thứ sáu của mình.
"Nào, giới thiệu cho các người một cái. Đây là của vợ của anh, Thẩm Thất, đây là của em gái của anh, Thôi Nguyệt Lam." Hạ Nhật Ninh giới thiệu Thẩm Thất cùng cô gái này để làm quen.
Một câu Thôi Nguyệt Lam, trong đầu óc của Thẩm Thất, ầm ầm nổ vang.
Thôi Nguyệt Lam, Lam Lam...
Quả nhiên, quả nhiên...
Thôi Nguyệt Lam thoáng cái kéo lấy cánh tay của Hạ Nhật Ninh, nói với Thẩm Thất: "Xin chào Thẩm tiểu thư."
Cô ấy xưng hô là Thầm tiểu thư, mà không phải chị dâu, cũng không phải là Thẩm nhị thiếu phu nhân.
"Chào em." Thẩm Thất cố giả bộ trấn định, miễn cưỡng chồng lên một nụ cười: "Hoan nghênh về nước."
"Không, phải nói là hoan nghênh về nhà. Anh trai ở nơi nào, nhà của em liền ở nơi đó." Thôi Nguyệt Lam thân mật đưa mặt của mình tựa vào bờ vai của Hạ Nhật Ninh, so với Thẩm Thất phu nhân chính quy này còn giống phu nhân chính quy hơn.
Hạ Nhật Ninh nhìn thoáng qua Thôi Nguyệt Lam, không có cách nào mà nói: "Em cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn còn như khi còn bé vậy?"
"Lam Lam mặc kệ lớn cỡ nào, đều muốn dựa vào anh trai. Anh trai, anh không phải là đã có vợ thì không cần em rồi sao?" Thôi Nguyệt Lam quơ lấy cánh tay của Hạ Nhật Ninh, dùng bộ ngực kinh người của cô không ngừng cọ vào cánh tay của Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh hơi có vẻ lúng túng, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thất, Thẩm Thất rủ mắt xuống, dường như không nhìn thấy cảnh này ở trước mắt.
Chỉ mong tiểu Thất đừng hiểu lầm mới được.
Hắn cùng Lam Lam là không có gì đấy.
"Làm sao có? Em vĩnh viễn đều là em gái của anh." Hạ Nhật Ninh rất nghiêm túc mà nói: "Anh sẽ cả đời coi em là em gái mà đối đãi đấy."
Thôi Nguyệt Lam nghe được câu này, mất hứng hừ một tiếng: "Em đói bụng rồi, em muốn ăn đồ ăn."
Hạ Nhật Ninh lập tức nói: "Được, chúng ta bây giờ liền đi."
Thẩm Thất thản nhiên nói: "Phùng Mạn Luân còn ở bên ngoài chờ, chúng ta đi ra ngoài trước đi."
Thôi Nguyệt Lam hình như không có nghe thấy lời nói của Thẩm Thất, tiếp tục quấn quít lấy Hạ Nhật Ninh: "Anh Nhật Ninh, người ta ở nước ngoài vẫn luôn không ăn được món ăn Việt chính thống, nghe nói đồ ăn của đầu bếp trong nhà anh là ngon nhất, em hay là từng món đều ăn đủ, được không?"
Hạ Nhật Ninh cười trả lời: "Được được được, cái gì cũng theo ý em, chúng ta đi ra ngoài trước đi."
Thôi Nguyệt Lam lúc này mới hài lòng, ôm lấy cánh tay của Hạ Nhật Ninh, kéo lấy liền đi lên phía trước, nhìn cũng không nhìn Thẩm Thất một cái.
Hạ Nhật Ninh định quay đầu kêu Thẩm Thất, nhưng đã bị Thôi Nguyệt Lam dắt lấy đi ra ngoài hơn vài bước rồi.
Tiểu Xuân phụ giúp đẩy hành lễ đi lên phía trước, Thẩm Thất một người ở lại tại chỗ.
Khóe miệng của Thẩm Thất khó khăn mà nhúc nhích vài cái, cô muốn làm ra một nụ cười rộng lượng hiền lành, thế nhưng cô lại phát hiện mình không làm được.
Tại sao có thể như vậy?
Mình không thể như vậy.
Cô ấy là em gái kết nghĩa của Hạ Nhật Ninh, chỉ là em gái kết nghĩa.
Động tác vừa rồi cô ấy, chỉ là thói quen khi còn bé, nhất thời không có sửa đổi mà thôi.
Sự nuông chiều mà Hạ Nhật Ninh đối với cô ấy, cũng là bởi vì cô ấy là em gái, mà không phải là bởi vì cô ấy là...
Thẩm Thất đưa tay xoa xoa hai gò má, chờ mình biểu cảm trên bộ mặt hòa hoãn rồi, lúc này từ từ đuổi kịp bước chân của bọn họ.
Phía trước, cả người của Thôi Nguyệt Lam đã đều treo ở trên người của Hạ Nhật Ninh.
Mà Hạ Nhật Ninh cũng không có đẩy cô ấy ra.
Bọn họ cũng có thể coi là anh em trên danh nghĩa, thế nhưng là không có quan hệ máu mủ gì, không phải sao?
Bọn họ...
Tôi...
Tôi mới là người ngoài, đúng không?
Bọn họ có nhiều ký ức vui vẻ như vậy, còn tôi đâu?
Tôi có cái gì?
Tôi thậm chí không sánh bằng người cô gái mà hắn muốn tìm kia, lại làm sao so được với Thôi Nguyệt Lam mà hắn coi như là em gái ruột?
Tôi có phải quá tham lam không?
Tôi có phải không nên tham lam mãi mê sự dịu dàng của hắn?
Thẩm Thất cảm thấy đôi mắt đã có chút ẩm ướt, mau chóng đưa tay lau đi vệt nước mắt.
Cô phải cười, cô không thể khóc.
Cô phải rộng lượng, cô phải bình tĩnh.
Cô, không có tư cách mà vô cớ gây sự.
Phùng Mạn Luân vẫn đang đứng ở bên ngoài, trơ mắt nhìn cánh tay của Hạ Nhật Ninh đang treo một con Koala, tiểu Xuân đi theo ở đằng sau không nói tiếng nào đang đẩy hành lý.
Mà Thẩm Thất thì đi ở cuối nhất, cho dù cô ấy đang cười, thế nhưng là đấy mắt của cô ấy lại lộ ra một sự đau đớn, nghĩ không thông.
Phùng Mạn Luân thừa nhận, giờ phút này, lòng của anh bị nhéo một cái.
Trong đầu óc của anh thậm chí toát ra một cái ý niệm, nếu như Hạ Nhật Ninh không muốn cô ấy, anh muốn!
Hạ Nhật Ninh mang theo Thôi Nguyệt Lam đi đến trước mặt của Phùng Mạn Luân, nói: "Lam Lam, gần đây anh rất bận đấy, mời Phùng thiếu chăm sóc em vài ngày..."
"Không muốn!" Thôi Nguyệt Lam không chờ Hạ Nhật Ninh nói hết lời, lập tức