Sao nơi này có thể vô lý như vậy? Người phụ nữ đó bị xử lý như vậy sao?
Xử lý có nghĩa là chết sao?
Dương Lâm đột nhiên thấy hối hận vì đã đến đây, nơi này quả thực không phải nơi cô nên đến.
Cũng không biết Thái tổng đưa cô đến đấy rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng bây giờ đến đã đến rồi, dường như cô không còn đường về nữa.
Trên thực tế cho dù cô muốn về thì một mình cô cũng không về được.
Cô chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước với Trình Thiên Cát.
Cuối cùng cô cũng hiểu lời cảnh cáo của Trình Thiên Cát với cô lúc đầu, cô không thể tủy tiện bắt chuyện với người khác, cũng đừng lo chuyện bao đồng, càng không thể chủ động kiếm chuyện.
Nếu như vậy rất có khả năng Trình Thiên Cát cũng không thể bảo về cộ.
Dương Lâm cắn môi dùng sức nói: “Em sẽ không gây rắc rối cho anh đâu!”
Trình Thiên Cát cười, vươn tay kéo Dương Lâm tiếp tục vào bên trong.
Trình Thiên Cát nhìn cô gái ngoan ngoãn như chim cút đứng ở bên cạnh mình, anh bất giác thở dài trong lòng nhưng ngoài mặt không có biểu cảm gì khác, anh cứ thế đưa cô đi vào bên trong.
Hai người đi theo một nữ tiếp viên đeo mặt nạ mặc đồ người mẫu thỏ vào trong một căn phòng.
Trong phòng để hai bộ đồ, Trình Thiên Cát đi vào trong phòng thay đồ và cực kỳ thuần thục thay quần áo của mình và mặc lên bộ quần áo đối phương cung cấp.
Sau khi đi ra từ phòng thay đồ anh nhìn thấy Dương Lâm vẫn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ liền lập tức nói: “Em mau đi thay đồ đi! Người đến nơi nơi này đều bắt buộc mặc quần áo đối phương cung cấp mới có thể đi vào.”
“Cả trong lẫn ngoài đều phải thay?” Dương Lâm hỏi với vẻ không chắc chắn.
Trình Thiên Cát gật đầu cưới: “Yên tâm, quần áo ở nơi này đều là đồ dùng một lần cho nên quần áo bên trong đều là mới, không có ai mặc rồi đâu.”
Lúc này Dương Lâm mới đỏ mặt bước vào phòng thay đồ, cô mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn một cách ất nhanh.
Khi thắt nơ mặt của Dương Lâm quả thực đã đỏ như trái cà chua chín.
Bộ quần áo này sao lại ngại ngùng như vậy!
Cảm giác tiếp xúc mỏng như cánh ve làm Dương Lâm có hơi ngại ngùng.
May mà quần áo bên ngoài còn coi như dày dặn, nếu không thì cô không biết nên ra khỏi cửa này thế nào nữa.
Thật là ngại chết đi được!
Sau khi Dương Lâm năm lần bảy lượt xác nhận quần áo trên người mình không có vấn đề gì mới ra khỏi phòng thay đồ, cô ngẩng đầu lên đã thấy Trình Thiên Cát đang đợi mình ở vị trí cửa ra vào.
Dương Lâm nhanh chóng cúi đầu đi về phía anh.
Trình Thiên Cát nhìn Dương Lâm liền đưa tay tháo nơ sau đó giúp cô thắt lại một cái nơ bướm xinh đẹp: “Phải thắt như vậy mới đẹp.”
“Vâng.” Dương Lâm cảm thấy nhiệt độ hai bên quai hàm của cô lại tăng lên, tại sao cái gì anh ấy cũng biết vậy?
Rốt cuộc người phụ nữ thế nào mới xứng với người đàn ông tốt đẹp thế này đây?
“Đi thôi.” Trình Thiên Cát vươn tay nắm lấy ngón tay của Dương Lâm kéo cô đi ra bên ngoài.
Dương Lâm luôn cúi đầu, tuân theo nguyên tắc không nhìn thấy gì, cố gắng không nhìn khung cảnh xung quanh.
Đi mãi đi mãi Dương Lâm nhìn thấy bước chân của Trình Thiên Cát dừng lại cô cũng nhanh chóng dừng lại, như vậy mới không chạm vào lưng của Trình Thiên Cát.
Tiếp theo giọng nói của Thái tổng vang lên trước mặt cô: “Tốc độ của hai người cũng chậm quá đấy.”
Nói xong ánh mắt của Thái Đức Phát lập tức nhìn vào cảnh Trình Thiên Cát nắm lấy ngón tay của Dương Lâm, trong mắt hắn có ý cười xâu xa.
Trình Thiên Cát nhìn Thái Đức Phát với vẻ mặt điềm nhiên như không, anh nói: “Xin lỗi tôi đến muộn.”
“Đi thôi.” Thái Đức Phát quay người đi vào trước, lúc này Trình Thiên Cát mới nắm tay Dương Lâm theo vào bên trong.
Dương Lâm phát hiện bên cạnh Thái Đức Phát còn có bốn cô gái xinh đẹp với thân hình bốc lửa.
Dương Lâm giơ tay sờ gương mặt nhỏ tròn của mình, cảm thấy rất an toàn.
Thái Đức Phát nhìn Trình Thiên Cát rồi thong thả nói: “Đã đến rồi vậy thì hãy chơi vui vẻ một chút,