Sau khi Trình Thiên Cát rời đi, cả người Dương Lâm như một khúc gỗ, ngồi im một chỗ không động đậy.
Bên tai vang vọng tiếng reo hò chói tai của mọi người, còn có tiếng gào thét trên khán đài.
Tất cả đều giống như vũ khí sắc bén đâm vào tim cô.
Mọi âm thanh đều kích thích Dương Lâm, khiến cô như bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, cả thể xác và linh hồn đều phải chịu giày vò.
Dương Lâm cảm thấy cô sắp xỉu đến nơi.
Nhưng cô không dám, cô sợ mình hôn mê sẽ không nhìn thấy ngày mai nữa.
Cô chỉ có thể cố hết sức chịu đựng, nhắm mắt, ngồi cứng ngắc ở nơi đó.
May mắn Thái Đức Phát không làm gì cô, vậy nên Dương Lâm mới kiên trì được tới thời điểm hiện tại.
Hay tin Thái Đức Phát và Trình Thiên Cát muốn rời đi, Dương Lâm như nhìn thấy ánh mặt trời, cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi nơi đây rồi!
Thái Đức Phát và Trình Thiên Cát đứng dậy, Dương Lâm vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cô chẳng thể cử động được.
Trình Thiên Cát nhìn thấy liền bật cười.
Dương Lâm khẩn trương đến nỗi cơ bắp toàn thân đều cứng ngắc, hiện tại cô đứng không nổi nữa!
Trình Thiên Cát đi tới, nâng tay giúp Dương Lâm thư dãn gân cốt ở chân: “Đừng sợ, anh về rồi, sẽ không để em có chuyện gì.”
Dương Lâm nhìn Trình Thiên Cát, kích động đến phát khóc.
Cô rất muốn nhào vào lòng anh, ôm anh khóc một trận đã đời.
Nhưng cô không dám.
10 phút sau, máu mới tuần hoàn xuống chân Dương Lâm, dưới sự lôi kéo của Trình Thiên Cát, cuối cùng cũng có thể đứng dậy.
Thái Đức Phát nhìn hành động của Trình Thiên Cát và Dương Lâm, ánh mắt trở nên sâu thăm thẳm
Sau khi rời khỏi nơi đó, Dương Lâm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cả đời này em cũng không muốn tới đây thêm một lần nào nữa.”
Trình Thiên Cát khẽ ừm một tiếng, nói: “Được, chúng ta không quay lại đây nữa.”
Nghe được câu trả lời của Trình Thiên Cát, Dương Lâm bỗng cảm thấy ấm ức, cô ôm cánh tay Trình Thiên Cát bật khóc nức nở, trút hết sợ hãi và lo lắng ra ngoài.
Trình Thiên Cát cũng không ngăn cản, cô khóc được là tốt rồi.
Dương Lâm bị dọa không nhẹ.
Cô gái đáng thương đến lúc này mới nhận ra, thế giới không đẹp như cô tưởng mà đẫm máu tanh, bạo lực.
Thế giới bình an mà cô sống là kết quả do người khác âm thầm đi trước, gánh vác hết tất cả.
Chỉ trong một đêm, Dương Lâm trưởng thành lên rất nhiều.
Cô không trách cứ, cũng không oán than thế giới bất công.
So với những người bị giết hại tàn nhẫn, cô đã rất rất hạnh phúc rồi.
Ít nhất cô còn có một gia đình hoàn chỉnh, cô còn có thể đi học, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc.
Cô thấy vậy là đủ rồi.
Đặc biệt cô còn gặp được người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế giới, yêu anh từ tận đáy lòng, cô thực sự rất may mắn.
Trình Thiên Cát đợi Dương Lâm khóc xong mới rút khăn giấy đưa cho cô.
“Em xin lỗi.” Dương Lâm nói với Trình Thiên Cát: “Em kém quá phải không?”
“Không hề, em rất dũng cảm.” Trình Thiên Cát nhỏ giọng trả lời: “Sự dũng cảm của em khiến anh rất bất ngờ, cũng rất tán thưởng.”
Dương Lâm đang khóc cũng phải bật cười.
Trình Thiên Cát lặng lẽ lái xe, Dương Lâm lúc này phản ứng lại: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Em yên tâm, nơi tiếp theo sẽ không đẫm máu như vậy đâu, Thái Đức Phát muốn đưa chúng ta đi ngâm suối nước nóng.
Nghe nói suối nước nóng này là của nước R, mang đặc trưng của nước đó, chính là có bể tắm nước nóng giúp chúng ta thư dãn cơ thể và tinh thần.” Trình Thiên Cát nhìn sắc trời, nói: “Em có đói bụng không? Cố gắng thêm một lát nhé, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Dương Lâm dùng sức gật đầu: “Em không đói đâu.”
Trình Thiên Cát cười cười.
Trải qua chuyện như vậy mà còn ăn được, không phải não có vấm đề thì là trời sinh đã thuộc về nơi này.
Anh nhớ năm đó khi vừa vào tổ chức, có một đứa bé mập sở hữu một trái tim rất lớn.
Nghe nói cậu ta bị người lừa bán vào chỗ này, sau đó thích