Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng cười lên: “Sao em lại biết anh có một cô gái?”
“Em đoán đó.” Dương Lâm vô cùng thành thật mà trả lời: “Ánh mắt khi thích một người là không thể giấu đi được.”
Phùng Mạn Luân lập tức thấy có hứng thú: “Hở, nói thử xem.” Dương Lâm đặt ly trà xuống, và cứ thế mà nghiêm túc nhìn Phùng Mạn Luân, nói: “Trước kia em cũng nghĩ rằng, thích một người, yêu một người, là có thể giấu trong lòng không nói ra.
Nhưng sau này em mới hiểu ra, điều đó là hoàn toàn không thể làm được.
Bởi vì, người mà giấu trong tim, nhớ nhung trong lòng ấy, sẽ có những lúc ánh mắt vô tình biểu lộ ra cảm xúc của mình.
Ví dụ là, khi cô ta không nhìn thấy, ví dụ là, khi cô ta không có mặt ở đây.
Bởi vì lúc đó, không có sự nguy hiểm bị phát hiện, thì càng dễ bộc lộ tâm tư của mình hơn.”
Phùng Mạn Luân suy nghĩ một hồi, càng cảm thấy thích thú: “Ừ, tiếp tục nói đi.”
“Hôm đó lúc anh nói chuyện với em, ánh mắt của anh không hề che giấu gì cả mà nói cho em biết, là anh đang nghĩ về một người, anh đang nhớ nhung một người, anh không buông bỏ được một người.
Nhưng em không đoán ra được người mà anh đang nghĩ lại là ai.
Nhưng, với sự từng trải của em có thể thấy được, người đó ở trong lòng anh nhất định đã chiếm một vị trí rất quan trọng rất quan trọng rồi.
Vì vậy, em mới hỏi anh, anh đang đi gặp cô gái trong lòng anh sao?” Dương Lâm nói.
“Em quả thật là một cô gái rất thông minh.” Phùng Mạn Luân nhìn Dương Lâm khen ngợi: “Nhưng mà, anh sẽ không đi gặp cô ta đâu.”
“Tại sao vậy?”Dương Lâm nhìn Phùng Mạn Luân với vẻ mặt khó hiểu: “Thích một người, mà lại không chịu đi gặp, đây không phải là việc rất giày vò bản thân mình sao?”
“Đúng vậy, rất giày vò, nhưng không có cách nào không giày vò được.” Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng nói: “Gặp với không gặp, thật ra đã không còn ý nghĩa gì cả.
Chỉ cần biết được cô ấy đang sống rất tốt, vậy là đã đủ rồi.”
“Vậy, cô ta là một người như thế nào?mà có thể khiến cho anh không thể buông bỏ được?”Dương Lâm tò mò hỏi: “Em có thể biết cô ta là ai không?”
“Cô ấy sao?” Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng cười lên và nói: “Em muốn biết sao?”
Dương Lâm gật gật đầu.
“Cũng được, dường như anh cũng đã lâu rồi không nhắc đến cô ấy.” Phùng Mạn Luân suy nghĩ một hồi, và mở miệng nói: “Lần đầu tiên khi anh gặp được cô ấy, là trong một vũ hội.
Cô ấy giống như em vậy, vừa ngây thơ vừa buồn cười, cô ấy rất gan dạ, nhưng lại rất cẩn thận, cô ấy luôn rất lương thiện, vì vậy luôn rất dễ bị tổn thương.
Lúc ban đầu, anh chỉ muốn lợi dụng cô ta thôi, lợi dụng cô ta để đả kích kẻ địch của anh.
Nhưng mà, anh lại không ngờ đến, trong quá trình lợi dụng cô ta, anh lại yêu phải cô ta.
Nhưng lúc đó, dường như anh vẫn chưa nhận ra điều này, anh nghĩ rằng anh chỉ muốn làm tổn thương cô ta, nhưng đến khi nhìn thấy cô ta thật sự bị tổn thương, thì trái tim của anh, đau hơn bất cứ người nào khác.”
“Cũng chính lúc ấy, anh bỗng nhận ra, công tử vô tâm, cuối cùng cũng đã có tâm rồi, thế nhưng, trái tim này xuất hiện đã quá trễ rồi.
Khi anh biết được anh đã thích cô ấy, thì cô ấy đã là vợ người ta rồi, cô ấy đã yêu người khác rồi.
Ta cũng không phải chưa từng nghĩ đến, chuyện cướp cô ấy về từ tay người khác.
Nhưng, số phận không đứng về phía anh, anh đã thất bại, hoàn toàn thất bại rồi, thậm chí còn tổn thương đến cô ấy, khiến cho cô ấy không còn tin anh nữa, và khiến cho cô ấy xa cách anh.”
“Sau này anh có nghĩ đến, rời khỏi cô ấy, và quên đi cô ấy một cách triệt để.
Nhưng, cũng giống như em nói vậy, không thể nào làm được.
Thật sự yêu một người, đúng là rất khó quên đi, nhưng mà, anh vẫn tốt hơn em một chút.
Ít ra ngoài mặt anh có thể làm ra vẻ thờ ơ.”
Lời của Phùng Mạn Luân, khiến cho Dương Lâm trở nên thất thần.
Tại sao lời đánh giá của Phùng Mạn Luân về cô ấy, lại giống như Trình Thiên Cát đánh giá người đó vậy?
Chẳng lẽ, người mà họ thích, lại là cùng một người?
Không thể không nói, Dương Lâm quả là một cô gái vô cùng thông minh.
Trong phút chốc cô ấy đã nghĩ ta điểm mấu chốt.
Dương Lâm dè dặt hỏi: “Em có thể biết tên cô ta không?”
“Đương nhiên, điều này cũng chẳng phải là bí mật gì cả.
Cô ta tên Thẩm Thất, bây giờ là vợ của tổng tài của tập đoàn Hạ Thị.” Phùng Mạn Luân mỉm cười trả lời.
Đôi mắt Dương Lâm lập tức trợn to: “Là cô ta sao?