Thẩm Thất thấy được tiềm lực và sức công phá cảu Dương Lâm, trực tiếp nhảy qua thởi gian thử việc, liền gửi thư mời nhậm chức cho Dương Lâm, mời cô ấy trực tiếp vào làm chức vụ phó trưởng phòng bộ phận kinh doanh của công ty.
Phải biết, chức cụ này thông thường mà nói đều dành cho người có kinh nghiệm làm lâu năm.
Thế nhưng, Thẩm Thất trực tiếp cho Dương Lâm, đủ để thể hiện thành ý và sự coi trọng của Thẩm Thất.
Mà Dương Lâm cũng không khiến Thẩm Thất thất vọng.
Hằng ngày cô ấy đều vùi đầu vào công việc, từ tối đến sáng, không ngủ không nghỉ, giải quyết xong mấy dự án khó, đem thành tích công ty càng làm càng lớn.
Thẩm Thất đem biểu hiện của cô ấy đều nhìn rõ cả, cho nên đối với Dương Lâm cũng trở nên tốt hơn.
Hôm nay, Thẩm Thất mời Dương Lâm đến nhà ăn cơm, Dương Lâm thu dọn xong liền nhanh chóng đến ngay.
Vừa vào cửa, Dương Lâm vẫn chưa kịp mở miệng chào hỏi, liền nghe thấy giọng của Trình Thiên Cát từ trong vọng ra: “Vẫn là lá trà ở chỗ cậu tốt nhất.”
Sau đó vọng lại giọng của Hạ Nhật Ninh: “Nếu thích, đem một ít về, đều được hái từ trên núi vườn trà của nhà, chất lượng so với ngoài kia tốt hơn nhiều.”
Trình Thiên Cát sau đó liền nói: “Được đó, thế thì tớ không khách khí với cậu nữa!”
Bước chân của Dương Lâm khựng lại, sau đó liền đi nhanh vào trong.
Quản gia quay đầu nhìn Dương Lâm một cái, tiếp tục đưa cô ấy đi vào trong.
Một lúc sau, Dương Lâm liền thấy Thẩm Thất, hh, Trình Thiên Cát ba người ngồi trên sofa, đang trò chuyện thoải mái.
“Hạ tổng, Thẩm tổng.” Dương Lâm sau khi chào hỏi xong với Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, mới quay đầu nhìn Trình Thiên Cát, mĩm cười: “Anh Thiên Cát, lâu quá không gặp.”
Ba năm rồi, cả ba năm không gặp.
Trong ba năm này, Trình Thiên Cát không ngừng gửi các loại tư liệu học tập, tư liệu tập huấn cho Dương Lâm, nhưng chính là chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy.
Suốt ba năm, họ dùng tin nhắn điện thoại và hộp thư mail giữ liên lạc với nhau, chính là không lần nào gọi video call cả.
Dương Lâm cũng không biết mình ba năm nay làm sao mà trôi qua.
Cũng không biết Trình Thiên Cát làm trải qua như thế nào.
Cứ một cái chớp mắt như thế, ba năm đã qua.
Trình Thiên Cát mĩm cười nhìn Dương Lâm: “Em khôn lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp.”
Thẩm Thất cười nói: “Nào, nhanh ngồi, biết ngay hai người lâu lắm không gặp, cho nên kêu hai người qua đây để nói chuyện.”
Hạ Nhật Ninh rất tự nhiên mà nắm lấy tay Thẩm Thất, mĩm cười nói: “Hôm nay trong nhà không ai khác, cho nên không cần quá gượng gạo.”
Dương Lâm ngồi bên cạnh Trình Thiên Cát, hai người là lần đầu tiên gần vậy trong ba năm qua.
Gần rồi trái tim của Dương Lâm đều bắt đầu run mạnh.
Thẩm Thất tìm chủ đề thoải mái, liền trò chuyện cùng họ.
Trò chuyện cũng gần như xong, quản gia đi qua nói có thể dùng bữa.
Khi bốn người đi đến nhà ăn, Trình Thiên Cát hỏi: “Bọn trẻ đâu? Sao không ở nhà?”
Thẩm Thất cười trả lời: “Hôm nay cuối tuần, ông bà nội bọn trẻ dẫn tụi nó qua nhà chơi.”
Trình Thiên Cát cười mà gật đầu.
Thẩm Thất lại nói: “Anh đó, nên tranh thủ đi! Con chúng em đều khôn lớn rồi, anh vẫn độc thân!”
Trình Thiên Cát có chút bất lực: “Không cách nào, không ai chịu cả!”
Dương Lâm rất nhanh lướt qua Trình Thiên Cát, cúi đầu không nói gì.
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh lướt qua, có lòng giúp họ, nói: “Cậu đây là đang chờ ai chủ động bày tỏ chứ? Vậy là không được, làm đàn ông, nên hào phóng chút, không được để con gái chủ động.”
Vành tai của Dương Lâm liền đỏ, vẫn chưa nói gì.
“Đúng thế.” Thẩm Thất cố ý đẩy Dương Lâm một cái, Dương Lâm không có đề phòng, cơ thể liền lướt qua cánh tay của Trình Thiên Cát.
Trong giây phút cơ thể lướt ngang qua, Dương Lâm và Trình Thiên Cát đều khẽ run.
Đến nhà ăn, Thẩm Thất không kiềm được mà khen ngợi Dương Lâm lần rồi lại lần nữa: “Từ khi Dương Lâm đến công ty chúng ta, thật sự là giúp đỡ rất lớn cho em và chị năm! Chị năm còn nói với em, chị ấy cuối cùng cũng có thể cho mình kỳ nghỉ, ngủ