Tiếng sấm sét mưa bão bên ngoài vang vảng bên tai, cả người Dương Lâm đều chui hết vào chăn.
Thật ra không phải Dương Lâm sợ tiếng sấm sét, mà là khung cảnh nơi này thật sự quá đáng sợ.
Một căn nhà nhỏ như vậy, nhỡ bị sét đánh trúng thì phải làm sao đây.
Dương Lâm sợ quá liền dựa người vào Trình Thiên Cát theo phản xạ
Thật sự khi bên ngoài bắt đầu có tiếng sấm, là Trình Thiên Cát đã tỉnh giấc rồi.
Nhưng anh không dám dậy, nhưng anh vẫn giả vờ như đang ngủ.
Bây giờ thì hay rồi, Dương Lâm không hề giữ ý gì dựa sang bên anh, Trình Thiên Cát cảm giác như sau lưng anh có một đống lửa đang cháy.
Tạo nghiệp rồi!
Anh đang tuổi trẻ sung sức mà!
Một cô gái xinh đẹp trẻ chung như vậy dựa vào người anh!
Hự hự hự hự!
Vừa rồi đã nói gì nhỉ?
Anh đã hứa với Dương Lâm rồi mà, tuyệt đối không động vào người cô mà!
Vì vậy, anh kiên quyết không thể làm cầm thú được!
Dương Lâm càng lúc càng lại gần hơn, Trình Thiên Cát đành lẳng lặng tiến ra ngoài hơn.
Trình Thiên Cát đành mở lời nói: “Lâm Lâm, em định đẩy anh xuống dưới sao?”
Lúc này Dương Lâm mới hoàn hồn trở lại, cô thấy mình bất tri bất giác áp sát người vào Trình Thiên Cát, lập tức xấu hổ quá, xoẹt xoẹt một cái chuồn ngay ra: “Đúng, em xin lỗi nhé! Em không cố ý đâu! Em chỉ là! ”
“Sao thế? Em sợ tiếng sấm sao?” Trình Thiên Cát đành giả bộ như không phát hiện vấn đề gì hỏi cô.
“Cũng không phải, em chỉ cảm thấy, căn nhà nhỏ này, sẽ không bị sét đánh trúng chứ?” Dương Lâm không dám chắc chắn nên hỏi: “Em hơi khó ngủ.
”
“Vậy sao?” Trình Thiên Cát cũng điều chỉnh tư thế, rồi nói: “Nếu không ngủ được, vậy thì nói chuyện với nhau đi.
”
“Được ạ.
” Dương Lâm mừng quá: “Thế anh không buồn ngủ sao?”
“Ngày mai có rất nhiều thời gian để ngủ mà.
” Trình Thiên Cát trả lời với giọng rất dịu dàng.
Lúc này Dương Lâm mới thấy nhẹ nhõm, cô ôm lấy chăn, nhìn ra sấm chớp ngoài cửa sổ, rồi nói: “Trời đang đẹp mà sao tự nhiên lại mưa nhỉ?”
Trình Thiên Cát chỉ cười, ban ngày anh đã nói rồi mà! Chỉ là cô không nhớ thôi.
Trình Thiên Cát liền kiếm chuyện khác để nói: “Hay nói về cuộc sống gần đây của em đi? Nói xem em và các đồng nghiệp có chuyện gì hay không?”
Có câu chuyện này của Trình Thiên Cát, Dương Lâm lập tức vứt hết chuyện sấm sét ra ngoài kia, cô cứ thế nói chuyện với Trình Thiên Cát từng chuyện từng chuyện.
Đúng thật là, sau khi nói chuyện với nhau, Dương Lâm thật sự không thấy sợ hãi nữa.
Cô luôn cảm thấy, chỉ cần có Trình Thiên Cát ở bên, thì không sợ một cái gì hết.
Nói chuyện được một lúc, Dương Lâm lại cảm thấy buồn ngủ rồi.
Trình Thiên Cát cũng không nói gì, anh cứ thế nhìn mí mắt Dương Lâm dần dần sụp xuống, sau đó một lúc sau đã ngủ say rồi.
Trình Thiên Cát cũng không được giấc ngủ ngon.
Anh chỉ ngủ được một lúc, anh cảm giác Dương Lâm lại lấn sang, và còn ôm cánh tay của anh nữa.
Ừ, được thôi.
Anh đành giả vờ không tồn tại vậy.
Chờ chút đã, sao chân của cô cũng gác lên nữa?
Ừ, thôi được.
Vẫn coi như không tồn tại vậy.
Chờ đã, sao cả người cô đều!
Trong lòng Trình Thiên Cát lập tức thở dài một cái: tự tạo nghiệp, không sống nổi nữa rồi!
Sáng ngày hôm sau, khi Dương Lâm vừa mở mắt ra, cô thấy cả người mình nằm áp sát vào ngực Trình Thiên Cát.
Dương Lâm lập tức phản ứng lại mình đã làm gì.
Cô lập tức nhẹ nhàng rút lại chân tay, từ từ quay về vị trí của mình, lặng lẽ lắng nghe, hình như Trình Thiên Cát vẫn chưa tỉnh?
May quá may quá rồi, mình có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì rồi!
Dương Lâm nhìn thời tiết bên ngoài, trời đã bắt đầu sáng rồi.
Dương Lâm từ từ nhẹ nhàng bước xuống giường, cô mặc quần áo vào, mở cửa đi ra ngoài.
Cả đêm hôm qua mưa bão, thế giới bên ngoài, một cảm giác tươi mới ập vào.
Hố nhỏ dưới mặt đất vẫn còn lấp lánh những giọt nước, những cây cỏ non đầy sức sống dưới đất đang kiêu hãnh vươn vai, tường nhà vì được nước mưa rửa, cũng sạch sẽ hơn nhiều, trên nóc nhà lóe lên những ánh sáng dịu dàng, cảnh sắc mơ màng và đẹp đến thế
Những cành cây bên cạnh đang động viên những chiếc lá sợ hãi, yên tĩnh đến nỗi không nhúc nhích gì.
Bầu trời trong xanh như vừa được rửa, dường như chưa bao giờ chịu đựng mưa bão sấm sét.
Tất cả tất cả mọi thứ, đều tốt đẹp đến thế, đều yên tĩnh đến thế.
Dương Lâm không kìm nổi bước chân ra ngoài,