Võ Vạn Kỳ thật sự có chút uống say rồi.Độ rượu của cốc-tai là không cao, thế nhưng là cô liên tiếp uống hơn mười ly a!
Hơn nữa còn uống thêm chút gì khác đấy, như vậy lẫn vào nhau, không say mới lạ đấy.
Vì vậy, Võ Vạn Kỳ ở trong lều vải, ôm lấy chăn mền, nắm xuống thì đã ngủ mất rồi.
Đang ngủ, Võ Vạn Kỳ chợt mắc vệ sinh, liền mơ mơ màng màng rời khỏi lều vải, như thế sau đó xoay người thì đi đến toilet rồi.
Sau khi từ toilet trở về, Võ Vạn Kỳ thì không tìm thấy được lều vải của mình rồi.
Không có cách, lúc cô trở lại, thì có chút men say lờ mờ, chỉ là sơ sơ nhớ được vị trí.
Vì vậy, Võ Vạn Kỳ nhìn thấy một màu sắc không khác gì mấy, hơn nữa loại hình cũng không khác lắm, thì trực tiếp lảo đảo mà đi qua đó rồi.
Sau đó một tay xé ra lều vải, cứ như vậy mà chui vào, trực tiếp nhào vào trên chăn mền.
Phạm Đinh Đinh đang ở trong chăn ngủ say, bỗng nhiên có một con quái vật khổng lồ như núi Thái Sơn đè lên trên người vậy, trực tiếp nhào tới trên người của anh.
Tất cả ý buồn ngủ của Phạm Đinh Đinh đều bị dọa chạy rồi, đưa tay thì định đem cái thứ đó ném ra ngoài, thế nhưng là không đợi anh hành động, đôi mắt của anh đã rơi vào trên mặt của người kia.
Vừa đúng lúc vào thời điểm này, Võ Vạn Kỳ cũng thoáng chốc ngẩng đầu lên nhìn sang.
Một giây sau, hai người đều bất động.
Bầu không khí trở nên thật yên tĩnh.
Qua thật lâu sau, hai người đầu đồng thanh kêu lên: "Tại sao lại là cô/anh! Cô/anh tại sao lại ở chỗ này!"
Sau khi nói xong, hai người lại lần nữa kêu lên: "Tiếp viên! (lưu manh!)"
Phạm Đinh Đinh là hô lưu manh, Võ Vạn Kỳ là hô tiếp viên!
Sau khi hô xong, hai người lại cùng nhau tóm lấy cổ tay của đối phương.
Phạm Đinh Đinh là muốn tóm lấy người phụ nữ đã cưỡng ép ngủ mất anh này, Võ Vạn Kỳ là cảm thấy chuyện mà mình đã ngủ đi nam tiếp viên, không thể để cho Mạc Tiểu Đào biết được, vì vậy định tóm lấy Phạm Đinh Đinh, sau đó đưa anh ấy ra ngoài.
Sau đó hai người cứ như vậy tóm lấy cùng một chỗ.
Võ Vạn Kỳ nhìn qua, không tốt, một cái trở mình, thoáng một phát thì đã ngồi ở trên người của Phạm Đinh Đinh, khẽ giọng uy hiếp anh mà nói: "Anh còn có biết xấu hổ không? Tôi không phải đã cho anh tiền rồi sao? Tôi tuy rằng không có nhiều tiền lắm, nhưng đây chính là toàn bộ tiền ở trên người của tôi rồi! Được rồi được rồi, tôi biết rõ anh muốn tiền, nhưng mà anh đừng rey6 rao, tôi hôm nay đi ra ngoài không có mang bao nhiêu tiền, thì chỉ có nhiều như vậy thôi, anh đừng đi theo tôi nữa! Phải có chút thể diện chứ!"
Phạm Đinh Đinh nghe xong, quả thực sấp hỏng mất rồi!
Cái gì cùng cái gì a!
Anh bị phụ nữ này cưỡng ép ngủ đi rồi, cô ấy đã một lần cho một triệu làm nhục anh còn chưa đủ, còn lại muốn cho một lần, lại làm nhục một lần nữa sao?
Còn nói anh không biết xấu hổ?
Rốt cuộc là người nào không biết xấu hổ a!
Anh là thiếu gia của Phạm gia a!
Thiếu gia cao quý của Phạm gia, từ khi nào đến phiên người phụ nữ khác chê bai mà nói phải có chút thể diện?
Không không không, đây không phải là trọng điểm, đã bị phụ nữ này tức đến hồ đồ rồi!
Cô ấy tại sao phải cho tiền!
Đây mới là trọng điểm!
Không phải đều là đàn ông cho tiền cho phụ nữ sao?
Tại sao phụ nữ này muốn cho tiền cho anh!
Một lần không được, còn cho hai lần?
Đợi chút, cô ấy đem mình coi thành cái gì?
Phạm Đinh Đinh vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.
Võ Vạn Kỳ mặt mày biến sắc, muốn đưa tay bụm lấy miệng của Phạm Đinh Đinh, thế nhưng là cổ tay của hai người đều bị đối phương tóm lấy rồi, dưới tình thế cấp bách, cúi đầu lập tức liền hôn lên môi của Phạm Đinh Đinh.
Một giây sau, đôi mắt của Phạm Đinh Đinh trợn to ra!
Ái chà, đậu xanh rau má!
Cưỡng ép ngủ đi anh một lần không được, thì còn muốn cưỡng ép ngủ lần thứ hai?
Phụ nữ này rốt cuộc là người nào?
Cô ấy muốn làm gì?
Gặp qua không biết xấu hổ đấy, nhưng chưa từng gặp qua một người không biết xấu hổ như vậy đấy!
Tiếng bước chân ở bên ngoài dần dần bước đi xa, cũng không tới gần nữa, Võ Vạn Kỳ lúc này mới thở phào một hơi, vừa mở mắt, vừa đúng lúc đối nhìn vào đôi mắt trợn to của Phạm Đinh Đinh.
Võ Vạn Kỳ lúc này mới phản ứng tới cô đang làm cái gì.
Võ Vạn Kỳ lập tức đứng thẳng người lại, giấu đầu hở đuôi mà nói: "Tôi vừa rồi không phải có lòng đấy.
Không phải, tôi đã nói với anh đủ rõ ràng rồi chứ? Đừng vướng víu