Những người khác liền phát ra giọng cười đầy bí ẩn.Phía bên kia, Võ Vạn Kỳ ngồi xuống bên cạnh Mạc Tiểu Đào, nói với Mạc Tiểu Đào: “Mấy người bên đó cứ nhìn qua bên này với ánh mắt ghê gớm, xem ra không hay ho gì rồi, cậu nhớ cẩn thận.”
“Biết rồi.” Mạc Tiểu Đào gật đầu, nói: “Lúc trước, Lý Cường này cũng khá tốt, là người có chí hướng.
Trong nhà cũng có chút tiền, mà chỉ tầm cỡ trung lưu, còn cách rất xa với tầng lớp thượng lưu lắm.
Sau đó tách ra học riêng rồi, không còn liên lạc gì nữa.”
Võ Vạn Kỳ nói thật nhỏ tiếng với Mạc Tiểu Đào: “Cậu xem cậu xem, cậu ta cứ lén lén nhìn vào cậu.
Cậu ta không phải có mưu đồ gì xấu với cậu chứ?”
Mạc Tiểu Đào mỉm cười nói: “Có cậu ở đây, tớ không sợ đâu!”
Võ Vạn Kỳ cười hi hí, nói: “Cũng phải cũng phải, mấy người bọn họ chẳng ai đánh lại tớ!” Mạc Tiểu Đào bị Võ Vạn Kỳ nhất thời chọc cười, liền giải thích thêm: “Mạc gia của tớ có bảo vệ của riêng mình mà, chỉ là bình thường tớ ít dẫn theo ra ngoài thôi.
Giống như trường hợp hôm nay, tớ không dẫn bảo vệ theo thì gia đình sẽ không cho tớ ra ngoài đâu.”
“Vậy bảo vệ của cậu đang ở đâu?”
Võ Vạn Kỳ nhìn trái nhìn phải, mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của ai.
“Chắc đang núp trong khu rừng đó rồi.” Mạc Tiểu Đào nói bâng quơ: “Không có nguy hiểm thì bọn họ sẽ không xuất hiện đâu.
Chỉ khi tớ gặp nguy hiểm, thì bọn họ mới xuất hiện.
A a a a, tớ có cá cắn câu rồi!”
Võ Vạn Kỳ nhanh chóng bước qua, cùng Mạc Tiểu Đào kéo con cá lên khỏi mặt nước.
Hai đứa con gái kêu réo vui mừng, làm cho cả đám đàn ông đều tập trung nhìn qua.
“Này này, anh Cường, cây cần của bọn họ khá ngon đó!” Một người nói giọng chua chat: “Cây cần đó em từng thấy trong một buổi triễn lãm, do nước Đức sản xuất, chỉ với một cây cần đó, đã tốn ít nhất mấy trăm triệu!”
Những người khác liền nói với Lý Cường: “Anh Cường, nắm bắt cơ hộ đi! Mấy anh em có thể phát tài hay không, là trông chờ hết vào anh đó!” Lý Cường gật đầu lia lịa, nói: “Yên tâm đi, Mạc Tiểu Đào này ngây thơ lắm, rất dễ dụ! Năm xưa trong trường trung học công lập, có một bạn học nói gia đình nghèo quá không có tiền ăn cơm, thế là cô ta ngày nào cũng mang hai phần cơm đến, chia cho bạn kia một phần.
Cô ta không biết được rằng, bạn đó lúc đó chỉ nói đùa cho vui thôi.
Nếu anh có thể hẹn hò với Mạc Tiểu Đào, sau này nhất định sẽ muốn gì được nấy.
Đợi anh phát tài rồi, đương nhiên sẽ không quên mọi người! Được rồi, tiếp theo đây, giao cho các em một nhiệm vụ, chính là dụ Võ Vạn Kỳ ra chỗ khác! Như vậy anh mới ra tay với Mạc Tiểu Đào được!”
Mọi người đột nhiên cọ sát hai lòng bàn tay.
Võ Vạn Kỳ và Mạc Tiểu Đào đang say mê với thú vui câu cá, hoàn toàn không biết mấy cậu trai đó đang xì xầm nói gì.
Chỉ trong chốc lát, mấy cậu trai đó đi về hướng Võ Vạn Kỳ, vẻ mặt khó xử: “Người đẹp à, chúng tôi có dựng một cái lều trên sườn đồi, nhưng mấy người chúng tôi không có kinh nghiệm, dựng không đẹp, vả lại cái lều đó rất nặng, chúng tôi kéo không nổi, có thể nhờ cậu cùng chúng tôi, lên dựng lại cái lều không? Ở ngay sườn đồi thôi, gần lắm!”
Võ Vạn Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, quả thật rất gần, chỉ cách xa tầm ba trăm mét.
Võ Vạn Kỳ biết có bảo vệ đang âm thầm bảo vệ Mạc Tiểu Đào trong bóng râm, cho nên không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu nói: “Được thôi.”
Mấy cậu trai đó vui mừng hết lớn, đưa Võ Vạn Kỳ quay lưng đi lên sườn đồi.
Lý Cường cuối cùng cũng đợi được cơ hội gần gũi với Mạc Tiểu Đào, đương nhiên không thể lãng phí thời gian, nhanh chóng chạy qua, ngồi xuống bên cạnh Mạc Tiểu Đào: “Tiểu Đào cậu giỏi thật, không ngờ vừa câu đã có cá rồi!”
Mạc Tiểu Đào vẻ mặt đắc ý: “Điều đó đương nhiên rồi, trường của bọn tớ có dạy môn này mà.”
Lý Cường thấp thoáng vẻ mờ ám: “Thế à, vậy tớ có thể