Võ Vạn Kỳ nhìn trái nhìn phải, kéo cổ tay Phạm Đinh Đinh rồi quay người đi vào nhà của mình, lấy chân đá cửa đóng sầm lại, lập tức nói thật nhỏ tiếng: “Anh đến đây tìm tôi có chuyện gì?”Phạm Đinh Đinh nhìn hai túi thức ăn của Võ Vạn Kỳ cầm trên tay, trả lời một cách chậm rãi: “Đến ăn cùng cô cho vui đó! Thế nào, có phải cảm động lắm không?”
Cảm động không à? Không dám động! Không dám động đâu!
Võ Vạn Kỳ trợn ngược mắt lên nhìn Phạm Đinh Đinh, hỏi: “Sao anh biết được chỗ tôi ở vậy?”
Phạm Đinh Đinh dang tay ra: “Điều tra dễ dàng thôi mà! Chỉ trong chốc lát là biết được hết!”
Ngày xưa không biết chỗ cô ta sống, là vì không biết cô ta là ai.
Nhưng chỉ cần biết tên của cô ta, thì chạy không thoát đâu.
Cô bé à, cô còn non lắm!
Võ Vạn Kỳ nói giọng cảnh cáo: “Vậy anh nhất định không được nói thân phận của mình cho người khác biết! Hiểu không? Nhất là đừng để cho người ở chỗ làm của tôi biết! Nếu không thì, tôi sẽ...”
“Thì cô sẽ làm sao hả?” Phạm Đinh Đinh cười vẻ gian ác, cố tình chọc cô: “Có phải cô sẽ gả cho tôi không?”
Võ Vạn Kỳ cuối cùng cũng không chịu được trợn ngược cả mắt: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi? Cả đời này tôi cũng không gả cho anh đâu!”
Một Ngưu Lang, mà lại có suy nghĩ như thế à? Như vậy thật là không chuyên nghiệp chút nào, hiểu chưa!
Phạm Đinh Đinh liền cười, nhìn căn phòng chỉ rộng tầm mười mấy mét vuông của Võ Vạn Kỳ, đột nhiên cảm giác không có chỗ để đứng.
Cái phòng khách của nhà anh còn lớn hơn cái phòng này gấp mấy lần đấy.
Võ Vạn Kỳ cởi giày ra, chân trần bước lên tấm thảm màu hồng được trải trong phòng.
Tấm thảm này là do Mạc Tiểu Đào tặng cho cô ấy.
Võ Vạn Kỳ rất thích nó, và cũng rất trân trọng nó.
Vì thế Võ Vạn Kỳ nói: “Bỏ giày ra rồi hẵng bước vào, đừng đạp hư thảm của tôi đấy.”
Phạm Đinh Đinh lúc này mới học theo, cởi giày ra và đặt giày ở ngoài cửa, sau đó phủi tay phủi chân bước vào nhà.
Thấy Võ Vạn Kỳ ngồi xuống dưới thảm, Phạm Đinh Đinh cũng ngồi theo.
Phạm Đinh Đinh chỉ nhìn lướt qua tấm thảm, rồi nói: “Không ngờ người nghèo như cô cũng có phẩm chất quá há, tấm thảm cô dùng là tác phẩm của nghệ nhân Star nổi tiếng ở Ba Tư.
Tấm thảm này, mua được cả căn nhà cô đấy.”
Võ Vạn Kỳ hốt hoảng đến bất động, liền nói: “Thật sự đắt đến vậy sao?”
Phạm Đinh Đinh gật đầu.
Võ Vạn Kỳ nhẹ nhàng và cẩn thận sờ vào tấm thảm này, sau đó suy nghĩ một hồi, đứng dậy cuốn nó lại và cất đi.
Phạm Đinh Đinh nói ngay: “Tấm thảm mua rồi thì phải xài chứ, cô cuộn vào rồi thì còn ý nghĩa gì nữa.
Yên tâm, dơ rồi thì thay mới thôi, nếu cô thích tấm thảm này đến vậy, tôi tặng thêm cho cô một tấm là được rồi.”
Võ Vạn Kỳ nhìn anh vẻ nghi hoặc: “Một Ngưu Lang như anh mà có nhiều tiền thế à?”
Phạm Đinh Đinh nghiến răng, trả lời vẻ bực dọc: “Phải đó phải đó, nhờ cô sử dụng đồ cao cấp thế, nên tôi mới giàu vậy đấy.
Yên tâm đi, cô đừng cuộn vào nữa, ngồi xuống đi! Nếu không tôi sẽ ăn hết thức ăn vặt của cố đấy!”
Võ Vạn Kỳ lúc này mới hoàn hồn, tranh thủ lúc bàn tay quái vật của Phạm Đinh Đinh với tới đồ ăn, đã giựt nó về trước: “Chắc anh không phải cố tình đến đây để ăn đồ của tôi chứ?”
“Tại sao không được chứ?” Phạm Đinh Đinh dựa vào con gấu bông cao hai mét một cách thoải mái rồi nói: “Hôm nay tôi không có nhà để về, nên đến tìm cô để ăn ké.
Cô đã ngủ ở chỗ tôi nhiều lần rồi, cho tôi ở lại một lần, cũng đâu quá đáng hả?”
Võ Vạn Kỳ: “...”
Hình như cô không có lý do để từ chối nhỉ?
Phạm Đinh Đinh nhìn trong phòng có không ít đồ đạc đều không phù hợp với khả năng kinh tế của Võ Vạn Kỳ, rõ ràng mấy thứ này đều do người ta tặng cho.
Ai tặng cho vậy?
Trong lòng Phạm Đinh Đinh đột nhiên nảy sinh một cảm giác không thoải mái.
Cảm giác khó chịu giống như người phụ nữ của