Nghe Mạc Tiểu Đào nói thế, Lý Cường như rơi vào hầm băng.Không, không thể nào!
Sao cô lại không hề cảm động chứ?
Những cô thiên kim tiểu thư ngu ngốc chẳng phải chỉ cần đàn ông nói ngon nói ngọt vài câu là mắc bẫy hay sao, sao có thể từ chối chứ?
Lý Cường vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu ta hỏi: “Tại sao chứ?”
Mạc Tiểu Đào nghiêm mặt trả lời: “Tôi không biết tôi làm sai chỗ nào, hay là tôi đã nói gì đó chưa đúng làm cậu hiểu nhầm.
Tôi chưa bao giờ có ý định qua lại với cậu.
Vì vậy, sau này xin đừng nói với tôi những lời như thế nữa.
Nó sẽ làm tôi bối rối lắm.”
Lý Cường nhất thời không cam tâm: “Nhưng vì sao cậu lại từ chối? Không phải tớ rất tốt ư? Tớ rất yêu cậu! Mặc dù bây giờ tớ không nhiều tiền như cậu, gia đình tớ cũng không giàu có như cậu, nhưng tớ có một trái tim yêu cậu tha thiết! Những vị thiếu gia ngoài kia luôn miệng nói yêu cậu, nhưng bọn họ rất dễ dàng phản bội cậu! Tiểu Đào, cậu không được tin những lời đường mật của người khác, bọn họ chỉ lừa gạt cậu mà thôi.
Những người đàn ông lắm tiền nhiều của kia có rất nhiều cô gái vây quanh, những người phụ nữ bên ngoài lại càng không đếm xuể.
Mặc dù tớ nghèo nhưng tớ rất thật lòng, tớ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với cậu.
Ngoài cậu ra, tớ sẽ không có người phụ nữ nào khác, tớ sẽ đối xử tốt với cậu cả đời!”
Mạc Tiểu Đào hơi đờ đẫn.
Cô cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, sao đối phương vẫn không chịu hiểu chứ?
Lý Cường cũng đặt dao nĩa trong tay xuống, cậu ta tiếp tục nói bằng giọng điệu kích động: “Tiểu Đào, bây giờ em từ chối tớ là vì cậu vẫn chưa nhìn thấy được mặt tốt đẹp của tớ.
Không sao, tương lai còn dài, tớ sẽ từ từ thể hiện cho cậu xem! Trước đây, thời gian tiếp xúc với nhau có hạn, cho nên cậu không biết tớ đã cố gắng nhiều thế nào đâu.
Thật đấy, bây giờ, tớ đang đi du học, tớ sẽ cố gắng cải thiện bản thân để có thể xứng với cậu.”
Mạc Tiểu Đào chán nản nhìn Lý Cường, cô không biết nên nói thế nào cho phải.
Sao tên Lý Cường này cố chấp như vậy chứ?
Sao cô giải thích mãi mà cậu ta không chịu nghe?
Mạc Tiểu Đào âm thầm lấy điện thoại ra, cô không nhìn màn hình mà chỉ gọi cho Võ Vạn Kỳ dựa theo trí nhớ.
Ai mà biết được, Mạc Tiểu Đào cứ mơ mơ màng màng, cô để cả số điện thoại của Võ Vạn Kỳ và Phạm Đậu Đậu trong hộp quay số nhanh.
Lúc gọi điện thoại, đầu óc lờ mờ nên làm rối hết cả hộp quay số nhanh.
Cô không gọi cho Võ Vạn Kỳ mà lại gọi cho Phạm Đậu Đậu.
Vì vậy, Phạm Đậu Đậu đang ở công ty cách đó rất xa nhưng vẫn nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của Lý Cường và Mạc Tiểu Đào.
Thấy tên Lý Cường này cứ làm phiền Mạc Tiểu Đào mãi nên Phạm Đậu Đậu nổi giận.
Chết tiệt, tên đàn ông này là ai chứ?
Lá gan đúng là lớn thật!
Bây giờ cả thế giới ai mà không biết Phạm Đậu Đậu và Mạc Tiểu Đào đang yêu nhau chứ?
Thế mà tên này lại không biết sống chết mà theo đuổi Mạc Tiểu Đào ư?
Ha ha ha ha, cứ đợi đấy!
Sau đó, Phạm Đậu Đậu gác lại toàn bộ công việc của công ty, trực tiếp định vị điện thoại của Mạc Tiểu Đào, rồi lái xe đến đó.
Ở bên này, Mạc Tiểu Đào còn tưởng cô gọi điện thoại cho Võ Vạn Kỳ, trong lòng còn âm thầm chờ đợi Võ Vạn Kỳ đến cứu.
Cô thực sự cảm thấy bản thân không thể giải quyết nổi tên Lý Cường này.
Lý Cường không hề để ý hành động nhỏ này của Mạc Tiểu Đào, cậu ta vẫn tiếp tục lảm nhảm: “Tiểu Đào, cậu phải tin tớ, tớ là một người có năng lực tiềm ẩn.
Đầu tư vào tiềm lực còn tốt hơi nhiều so với tìm một người đàn ông vốn đã giàu có.
Những thành tựu trong tương lai của tớ đều sẽ là của cậu, cậu sẽ dần dần trở thành một người phụ nữ cao quý trong thời đại mới.”
Mạc Tiểu Đào mím môi: “Xin lỗi, nhà họ Mạc chúng tôi đã là dòng dõi quý tộc rồi.
Từ đời ông cố của tôi đã thành công rồi, đến đời ông nội tôi, ba tôi, sau đó đến thế hệ chúng tôi, nhà chúng tôi đã truyền qua được bốn đời.
Chúng tôi không cần phải dốc sức làm lại từ đầu.
Với mối quan hệ sâu rộng và mạng lưới giao thiệp sẵn có bây giờ cũng đủ để nhà họ Mạc phát triển rồi.”
Lý Cường: “...!Chuyện này không quan trọng!”
Trong lòng Mạc Tiểu Đào không khỏi ghê tởm: Chuyện này không quan trọng, vậy thì rốt cuộc chuyện gì mới quan trọng đây?
Lý Cường nói tiếp: “Chúng