Thẩm Hà trả lời hời hợt: “Cô còn biết đến quá khứ sao? Tôi tưởng cô đã quên rồi!”“Quên ư? Sao lại có thể quên được chứ! Đó là ký ức suốt cuộc đời này tớ không bao giờ quên được!” Gia Cát Du Du vẻ mặt ăn năn hối lỗi nói: “Nếu lúc đó tớ không quá nóng vội, nếu lúc đó tớ không đi bước đó, kết quả sẽ hoàn toàn khác với bây giờ.”
Thẩm Hà thở dài một cái, rồi nói: “Cô còn biết đến trước đây sao? Đáng tiếc, trên thế giới này thiếu nhất là thuốc ân hận! Gia Cát Du Du, trong lúc cô đi sai đường, tôi đã nhắc nhở cô rồi, kết quả cô vẫn tiếp tục đi sai đường.
Mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay, cũng là do cô tự chuốc lấy thôi.”
Gia Cát Du Du đưa tay ra về phía Thẩm Hà, nhưng một lần nữa bị vệ sĩ chặn lại, cô đành ngẩng đầu lên cầu xin: “Tớ xin cậu hãy nể tình hồi nhỏ chúng ta đã có những kỷ niệm đẹp bên nhau, tha cho tớ đi! Tớ đã nhận được sự trừng phạt rồi, tớ không muốn sống những ngày tháng như thế này nữa.”
“Tha cho cô? Thế cô có tha cho Tùng Tân không?” Thẩm Hà hời hợt trả lời: “Cô muốn xin tha cũng được thôi, cô đăng báo cắt đứt quan hệ mẹ con, và nói rõ là đã nhận được đủ số tiền dưỡng lão, từ giờ trở đi không gặp mặt cũng không liên lạc.
Nếu có làm sai, chết không nhắm mắt.”
Gia Cát Du Du không suy nghĩ gì lập tức nhận lời luôn: “Được được được, tớ nhận lời cậu!
Thẩm Hà tiếp tục nói: “Gia Cát Du Du, chắc cô cũng biết, tôi có rất nhiều cách, có thể khiến cô mất tích trên thế giới này.
Trước đây không xử lý cô, là vì tôi cảm thấy cô không đáng để tôi ra tay.
Nhưng Thẩm Tùng Tân là người của tôi, là nhân tài tôi đã vất vả nuôi dưỡng trưởng thành! Nếu cô dám có ý định với nó, tôi sẽ khiến cô mất tích triệt để trên thế giới này.
Sùng Minh là ai, chắc cô biết rõ hơn ai hết.
Chỉ cần tôi mở lời, ông sẽ không bao giờ từ chối đâu! Mợ này của tôi, là chiều tôi nhất đấy.”
Gia Cát Du Du rùng mình một cái.
Tất nhiên là cô biết điều Thẩm Hà đang nói là thật.
Cô cũng biết, lần này đã thật sự làm cho Thẩm Hà tức giận rồi.
Nếu không, Thẩm Hà sẽ không xử lý cô!
“Tớ hứa với cậu, điều gì tớ cũng hứa với cậu.” Gia Cát Du Du quỳ dưới đất, người cô mềm nhũn như một đống bùn, thật sự là rất khó coi!
Lần này Thẩm Hà không bắt Gia Cát Du Du viết bất cứ một lời cam kết nào, đã đến mức độ này rồi, có viết hay không đã không quan trọng nữa, chỉ cần Gia Cát Du Du dám dở trò một lần nữa, thì Thẩm Hà sẽ trừ khử cô luôn!
Thẩm Hà quay người rời đi.
Thẩm Tùng Tân nhìn Gia Cát Du Du với ánh mắt phức tạp, cậu liền đi theo Thẩm Hà, không chút do dự nào.
Một lúc sau, một hầm gửi xe rộng lớn, chỉ còn lại một mình Gia Cát Du Du khóc nức nở.
Cuối cùng Gia Cát Du Du cũng hiểu thấu được, cô đã mất đi tất cả các quân bài của mình rồi.
Nếu cô còn tiếp tục gây sự, vậy thì sẽ không giữ nổi mạng sống nữa.
Sau khi khóc đủ rồi, lúc này Gia Cát Du Du mới bò dậy từ dưới đất, vất vả bước từng bước chân rời đi.
Dưới hầm gửi xe rất lạnh, lạnh sâu lạnh buốt, lạnh thấu vào trong xương.
Gia Cát Du Du vừa đi vừa nghĩ lại từng chuyện từng chuyện thời còn nhỏ.
Lúc nhỏ, cô là đứa con gái được gia đình yêu chiều, là thiên kim tiểu thư, muốn gió có gió muốn mưa có mưa.
Mọi người trong nhà đều chiều chuộng cô, chính vì vậy, đã hình thành thói quen và tính cách tham lam ích kỷ của cô.
Lúc còn học mầm non, cô thích tranh sự chú ý của cô giáo với những bạn nhỏ khác.
Sau khi tốt nghiệp trường mầm non, cô lấy lòng những bạn nhỏ gia đình khá giả.
Rồi sau khi lớn hơn, vì yêu thầm Thẩm Duệ, cố tình tiếp cận Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển.
Rồi tiếp theo, cô lợi dụng tính hiền lành và lòng thương hại của những người bạn, không dưới một lần dở trò.
Cô ân hận, thật sự là ân hận những việc làm trước đây.
Nếu không phải vì cô quá tham lam, không tuyệt tình thế, nhất định bây giờ cô đã lấy một người chồng điều kiện khá giả, sinh một đàn con, và sống cuộc sống quý bà lộng lẫy.
Nhưng, tất cả những thứ này đã bị cô đánh mất rồi.
Trong nhà đã từ mặt cô lâu rồi, đã cắt đứt quan hệ