Thẩm Hà ngẩng đầu, liền thấy một thiếu niên phong lưu phóng khoáng mặc chiếc trường sam gấm vóc màu trắng, dưới sự đi cùng của một đám người mà xông vào nhà.Họ thấy Thẩm Hà ngồi xổm trong sân mà nướng trứng chim, liền ngây ra, sau đó là một người dáng vẻ như quản gia mở miệng nói: “Tiểu Hà cô nương, trong nhà cô có người lớn không? Chúng tôi là thiếu gia Văn gia trên trấn, muốn cùng người lớn nhà cô nương bàn chút chuyện.”
Thẩm Hà đang chuẩn bị ăn trứng chim ngón tay liền khựng lại.
Văn gia?
Đợi đã!
Văn gia!
Có khi nào là Văn Gian Thanh?
Thẩm Hà liền đứng dậy, trực tiếp dùng tiếng Pháp hỏi: “Gian Thanh, là em sao? Chị là Thẩm Hà.”
Sau khi nói xong, đám người đối phương với vẻ ngơ ngác, rõ ràng không ai nghe hiểu lời của Thẩm Hà cả.
Ánh mắt Thẩm Hà liền lướt qua vẻ thất vọng.
Chẳng lẽ không phải Văn Gian Thanh?
Thế họ rốt cuộc đi đâu?
Tại sao chỉ có mình ở đây?
Tâm trạng Thẩm Hà rõ ràng lạc lỏng, nhưng sau đó lại chấn tỉnh hẳn lên.
Nhất định phải tìm được họ!
Thẩm Hà giờ mới dùng ngôn ngữ của nơi này trả lời nói: “Các người tìm nhị thúc có chuyện gì sao?”
“Là như thế.
Mấy hôm trước, nghe nói nhị thúc cô ở trên quán trà trên trấn, để lại mấy cuốn...” người trông có vẻ như quản gia lần nữa mở miệng nói: “Không biết có thể bàn bạc tỉ mĩ với nhị thúc cô không?”
Thẩm Hà liền nhe miệng mà cười.
Cá cuối cùng cũng cắn câu.
Những thủ đoạn trồng trọt của xuyên không kia quả nhiên không thích hợp với mình.
Bản thân mình vẫn thích hợp cách làm giàu thu tiền nhanh chóng hơn.
Người thiếu niên trước mắt này, có lẽ chính là tấm đệm của mình.
Thẩm Hà liền nói: “Ta biết các người là vì chuyện gì mà đến, vào trong nói chuyện.
Nhớ đóng cửa lại.”
Thẩm Hà quay người đi vào trong nhà, đem mở đầu của câu truyện khác vẫn với hình thức liên hoàn họa mà vẽ nên, trực tiếp đơn giản mà bạo lực đạo lấy tên của.
Thẩm Hà tin rằng, hai cuốn sách này nhất định cuốn hút được người của thế giới này.
Nói cho cùng, trình độ vẽ truyện tranh của cô ấy, ở triều đại này không có ai có thể sánh kịp.
“Các người là vì cái này mà đến phải không?” Thẩm Hà đem liên hoàn họa trong tay mình đưa cho thiếu niên này, ánh mắt tự tin dương cao: “Nếu là như thế, thế thì người mà các người muốn bàn chuyện có lẽ là ta.
Bởi vì mấy này đều là ta vẽ rã cả.”
Người thiếu niên đó cầm sang liên hoàn họa, chỉ là lật xem một lát, liền kinh ngạc kêu lên: “Đây là câu truyện khác đó sao! Đây là, đây là...!thật sự là do cô nương vẽ sao?”
“Nếu không thì còn ai?” Thẩm Hà khẽ bật cười: “Chuyện như thế này đem để đánh lừa, thì có lợi ích gì chứ?”
Người thiếu niên đó mới thu lại liên hoàn họa, nhìn chằm chằm Thẩm Hà, trên dưới xem xét, mới lại ngồi về ghế, nói: “Cô nương xác định không để nhị thúc cô trở về bàn với ta chuyện này?”
“Ta tên Thẩm Hà, ta là tạm thời ở nhờ trong nhà của Vương nhị thúc.” Thẩm Hà mĩm cười nói.
Nghe câu này của Thẩm Hà, thiếu niên ngây ra cả buổi trời mới tỉnh người, hiểu nội hàm của câu này.
Thì ra tiểu nha đầu này tuy nhiên tự lập nữ hộ?
Thật là không ngờ đến!
Quản gia họ cũng ngây ra, không biết nên nói gì cho phải.
Thông thường mà nói, cho dù cha mẹ mất sớm, chỉ cần gia tộc còn có người, thì sẽ có người giúp nuôi dưỡng.
Loại chuyện tự lập nữ hộ này, trước giờ chỉ nghe nói, người xung quanh thật không ai dám làm!
Gan của tiểu nha đầu này đúng lớn thật, tuy nhiên thật sự tự lập nữ hộ!
Thẩm Hà chằm chằm mà nhìn vị thiếu niên: “Nếu như cậu cảm thấy tuổi tác ta quá nhỏ không đáng tin cậy, thế thì mời về cho!”
Vị thiếu niên đó cười khổ, liền đứng thẳng người, cúi chào nói với Thẩm Hà: “Tại hạ Văn Tri Châu, gia phụ là cử nhân, hiện tại đang nhậm chức ở thư viện.
Tại hạ bất tài, mở được một tiệm sách.
Hôm trước vô tình thấy được tác phẩm hội họa của Thẩm tiểu thư, trong lòng rất yêu thích, cho nên muốn hỏi Thẩm tiểu thư, có chấp nhận đem tác phẩm hội họa bán cho tại hạ? Tại hạ chấp nhận ra phí nhuận bút với giá cao để đáp tạ.”
Thẩm Hà hỏi ngược lại: “Thế phí nhuận bút của cuốn kia là bao nhiêu?”
“Một lượng bạc.” Văn Tri Châu mĩm cười trả lời.
Thẩm Hà lắc đầu: “Ta hiểu ý của Văn thiếu gia, là muốn dùng một lượng bạc mua đứt câu truyện này.
Nếu như cần tiền gấp, thế thì