Rất trùng hợp là, khi đối phương nhìn thấy thiết kế của Thẩm Thất, họ thể hiện sự yêu thích vô cùng đối với nó, muốn hẹn Thẩm Thất ra ngồi xuống gặp mặt.
Cho nên, Sau khi Thẩm Thất quay xong phim ở trong đoàn phải lập tức rời khỏi đó.
Nhưng trước đó, cô ấy còn phải vẽ một bảng thiết kế theo yêu cầu của đối phương.
Nếu lần này nhận được sự khẳng định của đối phương, thì Thẩm Thất đã có thể chính thức đi thi bằng nhà thiết kế rồi.
Cho nên, Thẩm Thất rất bận rộn, bận rộn vô cùng.
Cả đoàn làm phim cứ phải tăng ca tăng giờ, quay phim không ngừng nghỉ, quay xong ngoại cảnh thì quay nội cảnh.
Các diễn viên cứ luân phiên nhau diễn liên tục.
Bởi vì thời gian của Thẩm Thất rất khẩn trương, nên đoàn làm phim cố gắng quay những cảnh của nam nữ chính trước.
Còn những đoạn quay bù và những cảnh không quan trọng, thì Thẩm Thất đã không cách nào kiêm luôn được nữa.
Sau khi quay xong màn cuối cùng của nam nữ chính, thì Thẩm Thất phải chính thức khởi hành rồi.
Nếu Thẩm Thất đã đi rồi thì những ông chủ khác cũng không cần phải ở lại làm gì nữa.
Khi nghe nói Thẩm Thất phải đi gặp một ông chủ của một thương hiệu lớn, thì bốn người đàn ông đó lại cùng mở miệng nói, cũng đúng lúc họ phải đi đến thành phố đó.
Thẩm Thất chợt không biết nói gì nữa.
“Tôi đi để bàn về thiết kế với người ta mà.” Thẩm Thất nghi ngờ nhìn bốn người đàn ông đó: “Mấy anh đi làm gì chứ?”
Hạ Nhật Ninh biết được Thôi Nguyệt Lam vẫn đang tiếp tục đau khổ chép kinh phật trên núi, chợt cảm thấy thoải mái hơn và nói với Thẩm Thất: “Đúng lúc anh cũng có một thương hiệu dưới quyền của mình, cũng phải tham gia cuộc thi nhà thiết kế tại thành phố đó.”
“Tiểu Thất, Phùng Gia cũng có thương hiệu quần áo của mình.” Phùng Mạn Luân ung dung trả lời.
Phạm Thành Phạm Ly giơ tay ra, cùng mở miệng nói: “Cuộc thi nhà thiết kế thôi mà, bất cứ ai cũng sẽ có hứng thú tham gia đúng không?”
Đợi đã, cuộc thi nhà thiết kế ư?
Đây là chuyện này xảy ra khi nào vậy?
Tại sao mình không biết gì hết vậy?
Biểu cảm hoang mang trên mặt Thẩm Thất, khiến bốn người đàn ông đó bật cười lên.
Xem ra, cô ấy vẫn chưa biết gì cả.
“Ông Charles thông báo cho em phải đi đến thành phố đó để bàn công việc, nhưng lại không nói cho em biết về cuộc thi nhà thiết kế ư?” Hạ Nhật Ninh cười như không cười nhìn Thẩm Thất: “Xem ra, ông ấy đã lớn tuổi, nên trí nhớ không tốt lắm rồi!”
Thẩm Thất há to miệng ra, xoay qua nhìn Phùng Mạn Luân: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Cuộc thi nhà thiết kế này là một cuộc thi lan rộng trên toàn quốc cho tới toàn cầu. Mấy năm sẽ được tổ chức một lần. Chỉ cần em có tài năng thiết kế, thì dù em bao nhiêu tuổi, làm chức vụ gì, thuộc quốc tịch gì đi nữa, chỉ cần đưa ra bảng thiết kế có thực lực, thì sẽ được một số thương hiệu quốc tế chú ý đến, tuyển dụng trở thành nhà thiết kế cho họ.” Phùng Mạn Luân mỉm cười giải thích.
“Vậy các anh đến đó là để lựa chọn nhà thiết kế ư?” Thẩm Thất cuối cùng cũng hiểu.
“Đúng, lựa chọn nhà thiết kế là nhiệm vụ quan trọng của mỗi công ty mà.” Phùng Mạn Luận mỉm cười gật đầu.
Phạm Thành và Phạm Ly nhịn không nổi nữa, bèn giơ tay ra sờ đầu Thẩm Thất cùng lúc: “Tiểu Thất cô dễ thương quá.”
Dễ thương con khỉ!
Cô thật sự không biết gì hết mà.
Thẩm Thất liếc họ một cái nói: “Các anh đã sớm biết được chuyện này, nhưng sao lại không nói với tôi?”
“Chúng ta tưởng cô đã biết từ lâu rồi!” Phạm Thành và Phạm Ly uất ức trả lời.
Được thôi, các anh hay lắm!
Thẩm Thất nắm lấy cằm nói: “Vậy mục đích mà thầy kêu em qua đó, xem ra không phải chỉ cho đối phương xem thiết kế của em, mà còn muốn em sử dụng nơi này để kiểm tra thành quả học tập của em rồi!”
“Cuối cùng em cũng hiểu ra!” Hạ Nhật Ninh chạm vào chóp mũi của Thẩm Thất một cái: “Cho nên, tiếp theo thì, em có muốn tiến hành một đợt huấn luyện khẩn cấp không?”
“Cái gì?” Thẩm Thất kinh ngạc.
“Chúng ta đã chuẩn bị một giáo trình rất có hệ thống và to lớn cho em, có thể giúp em nâng cao tay nghề nhanh chóng, đạt đến trình độ tiêu chuẩn khi thi đấu.” Phùng Mạn Luân từ từ nói: “Thầy chỉ giúp em bước đầu thôi, còn những thứ còn lại, thì phải dựa vào trưởng thành của em rồi.”
Thẩm Thất chỉ nghe nói các nghệ sĩ được huấn luyện đặc biệt, chứ chưa từng nghĩ qua ngay đến nhà thiết kế cũng được huấn luyện đặc biệt bao giờ.
Nhưng mà, cuộc thi này, Thẩm Thất thật sự rất có hứng thú.
Dù cho trải qua bao nhiêu gian khổ, thì cũng là sự thử thách có ích về tài năng của mình.
Cho nên, khi Thẩm Thất nghe nói có một cuộc tập huấn đặc biệt to lớn cho mình, cô cũng không hề do dự thêm liền gật đầu đồng ý.
Cuộc thi lần này được tổ chức tại thành phố M.
Nội dung thi có rất nhiều danh mục.
Được chia ra: trang phục, giày dép túi xách, trang sức, tạo mẫu nhân vật và phụ kiện nam giới.
Những nội dung này đều thử trách những tài năng thiết kế tổng hợp của một người, cũng là sự thử thách về cơ bản và tài năng tiềm ẩn của họ.
Hạ Nhật Ninh bọn họ luân phiên nhau nói về quy định của cuộc thi cho Thẩm Thất biết, và còn tìm được những đề thi trước kia để cho Thẩm Thất làm đề thi luyện tập.
Ngày thi lần này được tổ chức vào ngày quốc khách.
Cho nên, tất cả mọi người đều đã đi tới thành phố M để chuẩn bị.
Phạm Thành và Phạm Ly có một căn biệt thự nhỏ trong trung tâm thành phố M, diện tích cũng không lớn lắm, trên dưới có bốn tầng, dưới hầm có thêm một tầng nữa.
Nhưng trong tấc đất tấc vàng của thành phố M này, thì đã là một sự tồn tại rất xa hoa rồi.
Thẩm Thất phát hiện một hiện tượng rất thú vị.
Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân rất thích chọn những nơi yên tĩnh trong ngoại ô để làm nơi ở cho mình, nhưng Phạm Thành và Phạm Ly thì ngược lại, họ thích vị trí náo nhiệt trong thành phố hơn.
Nhưng mà, địa điểm diễn ra cuộc thi này là ở khu náo nhiệt của thành phố, cho nên, căn biệt thự của Phạm Thành và Phạm Ly, đương nhiên sẽ bị chiếm dụng rồi.
Thẩm Thất chưa hề nghĩ rằng, trong nước lại có nhiều người yêu thích làm công việc này như vậy.
Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nguyên một cái thành phố M bị những người tới tham dự cuộc thi làm cho náo nhiệt hẳn lên, cho nên những khách sạn tại đó đều full hết cả.
Một số nhà nghỉ gia đình cũng thế.
Những người đến sau thật sự không còn chỗ ở nữa, bèn đem theo lều, ngủ ngoài công viên luôn.
Thôi Nguyệt Lam cuối cùng cũng chép xong kinh phật, cô thật sự quá cảm động vì điều này!
Cô không muốn phải nịnh hót Hạ lão phu nhân đó nữa đâu!
Gần một tháng trời cô không được gặp Nhật Ninh rồi!
Nếu sớm biết được bà lão này khó đối phó như vậy, thì cô tuyệt đối sẽ không dùng chiêu này đâu!
Thôi Nguyệt Lam lễ phép đi đến tòa nhà lớn của Hạ Gia, báo cáo với Hạ lão phu nhân: “Lão phu nhân, kinh phật mà bà cần đã chép xong hết rồi.”
Không đợi bà lên tiếng, Thôi Nguyệt Lam đã chủ động thừa nhận khuyết điểm của mình: “Cháu biết chữ của cháu rất khó coi, nhưng cháu thật sự đã rất cố gắng chép rồi. Lão phu nhân, cháu