Mặc dù cô đã quyết định rời xa Hạ Nhật Ninh, nhưng tình yêu không phải nói chấm dứt là chấm dứt ngay được.
Nếu như một tình yêu mà có thể tùy tiện chấm dứt thì đó không thể được gọi là tình yêu.
Cô yêu hắn thật lòng, vì vậy, không thể chấm dứt được.
Thẩm Thất do dự một chút rồi lại chạy đến bên cửa sổ nhìn vọng xuống.
Chỗ đó đã không còn người nữa.
Xe cũng không thấy.
Thẩm Thất không miêu tả nổi thứ cảm giác nơi đáy lòng cô.
Luôn cảm thấy bị mất mát thứ gì đó.
Thẩm Thất buồn vô cớ xoay người, nhìn ánh mắt đầy nghi hoặc của Lưu Nghĩa, giấu đầu hở đuôi giải thích rằng: “Tớ xem trời mưa thế nào thôi?”
Lưu Nghĩa chỉ cười cười, không nói gì.
Thẩm Thất quay lại ăn hết tô mì rồi bắt đầu dọn dẹp chăn đệm.
Lúc này có người gõ cửa: “Xin chào, tôi là người phục vụ của khách sạn.”
Hả? Tầm này, người phục vụ gõ cửa làm gì?
Lưu Nghĩa đứng lên: “Cậu cứ ở đó đi, để tớ đi mở cửa cho!”
Lưu Nghĩa đi thẳng ra mở cửa, mở cửa rồi thì nhìn thấy nhân viên phục vụ của khách sạn đang đứng đó.
Người phục vụ ôm một chiếc hộp nói rằng: “Đây là một vị khách nhờ tôi đưa tới, chỉ đích danh là tặng Thẩm Thất tiểu thư.”
Lưu Nghĩa quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Tìm cậu này.”
Lúc này, Thẩm Thất cũng đi tới, cô liếc hộp quà trong tay người phục vụ rồi hỏi: “Vị khách nhờ anh đem quà đến đây có dáng người như thế nào?”
“Tôi cũng không biết, tiếp tân bảo tôi đem lên.” Người phục vụ đáp rằng: “Tiếp tân nói, người đó đặt đó rồi đi.”
Thẩm Thất do dự một chút rồi mới nhận hộp quà: “Cảm ơn nha.”
Đóng cửa phòng, Lưu Nghĩa cảm thấy rất hiếu kì: “Là thứ gì vậy? Mở ra xem đi!”
Thẩm Thất cũng giống Lưu Nghĩa, cô cũng tò mò là ai đưa đồ đến, nhanh nhẹn xé bao giấy rồi mở chiếc hộp ra.
Trong hộp là một bó hoa hồng tươi đẹp đang nằm lẳng lặng, còn có một tấm thiệp nữa, trên thiệp viết ba chữ: “Xin lỗi em.”
Không hiểu vì sao, Thẩm Thất lại mơ hồ cho rằng đây là hoa do Hạ Nhật Ninh tặng.
Thẩm Thất vội vàng nói với Lưu Nghĩa một câu: “Tớ xuống dưới đó hỏi một chút.”
Lời vừa dứt, Thẩm Thất đã lao nhanh đi như một cơn gió, cửa phòng cũng không kịp đóng.
Nhìn bóng lưng của Thẩm Thất, Lưu Nghĩa độc thoại: “Xem ra người tặng hoa cũng chính là người khiến cậu rơi lệ?”
Thẩm Thất lao xuống quầy lễ tân lòng nóng như lửa đốt hỏi: “Xin hỏi, người vừa đưa quà đến có bề ngoài như thế nào?”
Lễ tân mỉm cười chuyên nghiệp nói rằng: “Đối phương là đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ, còn tướng mạo cụ thể thì không nhìn thấy rõ ạ.”
Thẩm Thất hơi tiếc nuối.
Hạ Nhật Ninh kiêu ngạo như vậy, mặc kệ đến nơi nào, làm bất cứ chuyện gì, hắn cũng không bao giờ đeo khẩu trang và đội mũ để che giấu bản thân.
Xem ra, người tặng hoa không phải là hắn rồi.
Nếu như không phải hắn, vậy thì là ai cũng không quan trọng.
Thẩm Thất khách sáo nói cám ơn rồi xoay người rời đi.
Chờ Thẩm Thất đi khỏi, Hạ Nhật Ninh mới từ một bên đi ra, lấy danh thiếp đặt ở quầy lễ tân: “Làm rất tốt.”
Nhân viên lễ tân cảm thấy vừa mừng vừa lo, nhận lấy tấm danh thiếp rồi luôn miệng vâng dạ cảm ơn.
Hạ Nhật Ninh không nán lại thêm nữa, xoay người rời đi.
Thẩm Thất về đến phòng, nhìn bó hoa hồng, đột nhiên mất hứng thú, thuận tay ném vào thùng rác.
“Cứ cho là người cậu ghét tặng hoa đi nhưng hoa quý như vậy, nói bỏ là bỏ đi như vậy ư?” Khuôn mặt Lưu Nghĩa lộ vẻ tiếc nuối.
Đôi mắt Thẩm Thất hơi buồn bã: “Nếu cậu thích thì tặng cậu đó.”
Lưu Nghĩa lắc đầu: “Tớ sao? Thôi bỏ đi! Đời này tớ chỉ thích cái bao tay boxing thôi.”
Thẩm Thất nhịn không được cong khóe môi: “Đợi cậu leo lên ngôi quyền vương, tớ nhất định sẽ tặng cậu một đôi bao tay boxing xịn nhất!”
Lưu Nghĩa nghe vậy đôi mắt chợt sáng ngời: “Nói được làm được!”
“Nói được làm được!” Thẩm Thất mỉm cười đáp lại.
Hai cô gái lên giường, tắt đèn rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Này, Tiểu Thất, tớ có thể gọi cậu là Tiểu Thất không?” Lưu Nghĩa có chút ngượng ngùng hỏi: “Tớ luôn cảm thấy cái tên Tiểu Thất này rất hợp với cậu.”
“Đương nhiên được rồi, Tiểu Thất vốn là tên tớ mà.” Thẩm Thất mỉm cười trả lời.
Lưu Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, nói rằng: “Cậu gọi tới là anh Nghĩa được rồi.”
Thẩm Thất cười khúc khích nói rằng: “Tớ sẽ coi cậu là đàn ông mất!”
Lưu Nghĩa gãi gãi đỉnh đầu nói: “Được rồi, cậu gọi tớ là gì cũng được, đừng gọi tớ là Tiểu Nghĩa.”
Thẩm Thất vẫn không nhịn được, lại bật cười khúc khích lần nữa.
“Đúng rồi, cậu có biết một vài quy tắc trong trận đấu lần này không?” Lưu Nghĩa hỏi Thẩm Thất: “Sao tớ lại nghe nói giám khảo của trận đấu này rất khó tính nhỉ? Nghe nói ngay từ đầu đã là những nhân vật không tầm thường rồi, đến cuối cùng còn có CEO của một vài công ty lớn đứng ra lựa chọn nữa.”
Thẩm Thất nghe được câu đó, đột nhiên nhớ ra một vấn đề.
Mục đích đến đây của Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân không phải là để lựa chọn stylist cho nhãn hiệu của công ty họ sao?
Nói như vậy, dù cô có lẩn tránh thì trận chung kết, cô vẫn sẽ phải gặp bọn họ?
Đến lúc đó, lại rắc rối lớn rồi.
Cái suy nghĩ này chỉ thoáng qua thôi.
Lúc này Thẩm Thất đáp lời: “Đúng vậy, tổng cộng chia thành mấy chuyên ngành, theo thứ tự là phục trang, giày túi, đồ trang sức, tạo hình nhân vật và phối đồ cho nam.”
“Cái này không khoa học nha.” Lưu Nghĩa chợt bật dậy: “Mấy cái này rõ ràng là các chuyên ngành độc lập, sao có thể cùng kéo đến tranh tài chứ?”
Chính xác, thiết kế thời trang chưa chắc đã tạo hình được.
Thiết kế được túi chưa chắc sẽ thiết kế được áo cưới.
“Điều này rất dễ hiểu mà.” Thẩm Thất mỉm cười đáp lời: “Lần tuyển chọn stylist này, thực chất là chọn ra những stylist có nền tảng cơ bản thôi, không phải chọn stylist đỉnh cao. Nói thẳng ra, đây là các công ty lớn chọn nhân tài cho đội stylist của mình.”
“Có ý gì chứ?” Lưu Nghĩa không hiểu nhìn Thẩm Thất.
“Nói thẳng ra, đây là chọn những học viên có tiềm lực.” Thẩm Thất tiếp tục giải thích: “Cậu nghĩ đi, stylist đỉnh cao thực sự còn cần gì phải tham gia các cuộc thi đấu kiểu này để thể hiện giá trị của mình chứ?”
Lưu Nghĩa lắc đầu.
“Vậy thì đúng rồi, những người bị thu hút bởi cuộc thi này đều là những người mới học nghề hoặc là những người chưa tiếp xúc nhiều với ngành thời trang muốn được nổi bật. Sau khi vượt qua năm sáu cửa ải, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của công ty lớn nào đó thì sẽ trở thành stylist theo hợp đồng của công ty đó. Đối phương sẽ đào tạo và bồi dưỡng có hệ thống, còn