Lưu Nghĩa đi tới bên cạnh Thôi Nguyệt Lam, cô hơi cúi đầu xuống để ngửi: “Cô dùng nước hoa gì thế?”
“Guerlain.” Thôi Nguyệt Lam trả lời: “Sao nào? Anh cũng thích loại nước hoa này à?”
“Hì...” Lưu Nghĩa cười trông rất đẹp trai, hạ giọng bên tai Thôi Nguyệt Lam: “Nếu như tôi nói, tôi thích Chanel hơn thì cô sẽ đổi sang dùng Chanel vì tôi chứ?”
Nói xong câu đó, Lưu Nghĩa hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng cười, hơi thở phả thẳng vào mặt Thôi Nguyệt Lam.
Nói xong thì Lưu Nghĩa liền đứng đậy rồi rời đi, động tác liền một mạch, nước chảy mây trôi, chứ không hề kéo dài.
“Tạm biệt.” Lưu Nghĩa xoay người rời đi. Cô vừa đi vừa phất tay, đẹp trai, phóng khoáng đến mức khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Thôi Nguyệt Lam nhìn bóng lưng của Lưu Nghĩa, không nhịn được mà dậm chân một cái.
Tên đàn ông đáng ghét!
Hắn ta lại thích nước hoa Chanel ư?
Nhưng mà vậy thì sao chứ?
Cô ta không có nước hoa Chanel!
Lưu Nghĩa, tôi sẽ không để anh thoát khỏi lòng bàn tay rồi đâu!
Thẩm Thất vừa gọi đồ uống thì người bán hàng liền đưa tới một ly sữa tươi.
“À, thật ngại quá, tôi không gọi sữa tươi.” Thẩm Thất nói với người bán hàng: “Có phải anh đưa nhầm bàn rồi không?”
“Không nhầm đâu Thẩm tiểu thư, đây là sữa dành riêng cho cô.” Người bán hàng cung kính nói với Thẩm Thất.
Sữa dành riêng ư?
Đây là chuyện quái gì thế?
Thẩm Thất bưng cốc sữa lên uống một ngụm, trong nháy mắt cô giật nảy cả người.
Đây là sữa mà... Hạ gia chuyên cung cấp.
Nhưng tại sao ở đây lại có thể có sữa mà Hạ gia chuyên cung cấp chứ?
Phải biết rằng là sữa tươi được Hạ gia lấy từ những khu vực không hề có một chút ô nhiễm nào, bọn họ tự nuôi bò sữa, sữa tươi được lấy ra đều được vận chuyển bằng máy bay về nước.
Vị của loại sữa bò này không một mặt hàng sữa nào có thể giả mạo được
Chẳng lẽ là Hạ Nhật Ninh mang sữa tới đây ư?
Không, sẽ không đâu.
Hắn đã lựa chọn Thôi Nguyệt Lam rồi, sao hắn lại làm một chuyện vô nghĩa như thế này được chứ?
Có thể, đây chỉ là một loại đền bù sự áy náy đối với cô mà thôi!
Thẩm Thất chỉ uống một ngụm sữa thì liền đặt xuống.
Lúc này, Lưu Nghĩa cười hì hì đi đến, cô ta ngồi đối diện Thẩm Thất, cười rất hài lòng.
“Sao cậu vui thế? Cậu được chọn trong cuộc thi lần này rồi à?” Thẩm Thất không nhịn được mà hỏi.
“So với chuyện đó thì chuyện này còn vui hơn.” Lưu Nghĩa cười hì hì nói: “Hình như Thôi Nguyệt Lam tưởng tớ là con trai, lúc đang thi còn định dụ dỗ tớ. Tớ vừa chạy lại nói với cô ta rằng tớ không thích nước hoa Guerlain, tớ thích nước hoa Chanel, để xem lát nữa cô ta có đổi nước hoa hay không!”
Thẩm Thất bật cười trong nháy mắt.
Cô nàng Lưu Nghĩa này đúng là thích bày trò.
Lúc hai người đang nói chuyện thì một mùi nước hoa Chanel quen thuộc nhẹ nhàng thổi qua.
Thẩm Thất quay đầu lại thì vừa khéo nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đi dày cao gót bước tới một cách thướt tha.
Cô ta thực sự đổi loại nước hoa thật!
Thẩm Thất giương mắt đờ đẫn trong phút chốc!
Không phải cô ta vừa cướp Hạ Nhật Ninh từ trong tay cô sao?
Mới đó mà đã lại đi dụ dỗ người khác rồi, đúng là đại trượng phu?
Mặc dù tên của Lưu Nghĩa giống tên của con trai, gương mặt cùng vô cùng trung tính, nhưng mà cô ấy là một cô gái đích thực!
Lưu Nghĩa nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam mà cười thâm thúy.
Ánh mắt của Thôi Nguyệt Lam lóe lên, đi qua một cách kiêu ngạo.
Thẩm Thất cảm thấy quai hàm của mình chắc là rơi đầy đất rồi.
Lưu Nghĩa nhịn cười rất cực khổ.
Lúc này, có người lại mang đến cho Thẩm Thất một hộp quà: “Thẩm tiểu thư, đây là quà của cô.”
Quà ư? Lại là quà à?
Bây giờ là cái gì?
Người bán hàng cung kính đưa hộp quà cho Thẩm Thất, Thẩm Thất chậm rãi mở ra xem, lại là một hộp hoa hồng. Bên cạnh hoa hồng vẫn là một tấm thiệp viết ba chữ: Anh xin lỗi.
Làm gì thế này!
Người này rốt cuộc có ý gì chứ?
Giấu giấu diếm diếm không nói rõ cho cô biết là ai, rồi còn tặng hoa cho cô, ngay cả cô cũng không biết đối phương là ai thì thì tha thứ kiểu gì chứ?
Thôi Nguyệt Lam chua xót nói: “Ơ kìa, mặt mũi của Thẩm tiểu thư quả là rất lớn. Vừa mới tham gia trận đấu đầu tiên mà đã có đàn ông tặng hoa rồi. Đến khi cuộc thi kết thúc thì sẽ tặng gì đây nhỉ?”
Những người xung quang cười ầm cả lên.
Trên mặt Thẩm Thất hiện lên vẻ khó chịu.
Lưu Nghĩa vỗ vỗ vào mu bàn tay của Thẩm Thất, bình tĩnh giải vây cho Thẩm Thất: “Tiểu Thất có người theo đuổi thì chứng tỏ rằng đàn ông có mắt nhìn người còn rất tốt. Không phải là toàn bộ đàn ông đều mù mắt mù tim cả. Tiểu Thất vừa thông minh, lại nhã nhặn, điểm mấu chốt là cô ấy rất khiêm tốn và điềm tĩnh với người khác, người phụ nữ như vậy ai mà không thích chứ?”
Những người xung quanh đều nhao nhao gật đầu phụ họa.
Thôi Nguyệt Lam thấy Lưu Nghĩa nói giúp Thẩm Thất thì liền tức giận tới nỗi lông mày dựng ngược lên. Cô ta muốn bộc phát nhưng nghĩ tới chuyện lúc đến đây cô ta không nộp điện thoại lên, nếu như đắc tội với nhiều người quá thì e rằng không có kết thúc tốt đẹp. Lúc này cô ta mới hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Thất, sau đó quay đầu không thèm để ý.
Thẩm Thất nhìn hoa hồng trong hộp, cười khổ nói: “Người này rốt cuộc có ý gì chứ? Tớ không hề biết anh ta là ai, sao tự nhiên lại tặng hoa xin lỗi tớ, tớ biết tha thứ cái gì chứ?”
“Mặc kệ anh ta, anh ta tặng thì cậu cứ nhận thôi.” Lưu Nghĩa bày ra vẻ mặt thản nhiên mà nói: “Nếu như đối phương đã xin lỗi cậu thì nhất định anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với cậu rồi, cậu cứ nhận đi.”
“Nói thì như vậy.” Thẩm Thất thở dài một tiếng, cô nói: “Không biết đối phương là ai nên tớ thấy hơi bất an.”
Lưu Nghĩa chạm tay vào chóp mũi của Thẩm Thất: “Đúng là một cô gái lương thiện, người đàn ông đã đánh mất cậu sẽ phải hối hận cả đời.”
Thẩm Thất nhoẻn miệng cười với Lưu Nghĩa.
Thôi Nguyệt Lam đứng từ xa thấy Thẩm Thất và Lưu Nghĩa trêu đùa cùng nhau thì hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cô rất khó chịu với Thẩm Thất!
Không có lý do!
Cô ta thực sự muốn chụp lại cảnh vừa nãy cho Hạ Nhật Ninh xem!
Sự thật sẽ có sức thuyết phục!
Hạ Nhật Ninh chờ cho người phục tặng hoa quay lại thì hỏi: “Cô ấy có nói gì không?”
“Không ạ.” Người bán hàng ngoan ngoãn trả lời: “Hình như cô ấy không hề để ý đến những bông hoa này.”
Hạ Nhật Ninh như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Xem ra lần này Tiểu Thất giận thật rồi.
Hai bó hoa không đủ để cho cô hết giận, vậy thì mỗi ngày sẽ tặng một bó vậy!
Tiểu Xuân đứng ở bên cạnh, gương mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Mấy ngày nay hắn ta vẫn bận rộn với những nhiệm vụ