Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa vừa mới rời đi, bóng lưng của Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng từ cửa ra vào chợt hiện.
Hạ Nhật Ninh thì như vậy mà nhìn bóng lưng của Thẩm Thất.
Hắn phát hiện, hắn hình như đã yêu phải thói quen này.
Cứ như vậy đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn cô ấy, càng đi xa dần.
Mỗi lần như vậy nhìn bóng lưng của cô ấy, đều nhắc nhở hắn, bóng lưng vào ngày đó cô ấy khóc đến đau lòng như thế.
Hắn chưa bao giờ thấy qua Thẩm Thất khóc đến đau lòng như thế.
Lần đầu tiên gặp cô ấy, Thẩm Thất khóc cũng rất lợi hại, thậm chí khóc đến thất thần.
Thế nhưng là Thẩm Thất vào lúc kia, chỉ là tuyệt vọng, nhưng không phải là đau lòng.
Thế nhưng là ngày đó, Thẩm Thất là đau lòng.
Hai mắt đẫm lệ cùng với bóng lưng càng đi càng xa, Hạ Nhật Ninh cảm thấy cả đời cũng sẽ không quên được rồi.
Thẩm Thất cùng với Lưu Nghĩa trở về khách sạn, trước tiên là tắm rửa một cái, sau khi thay quần áo, đội số năm thì bắt đầu tập hợp rồi.
Đội trưởng của đội số năm lần lượt thông báo, mọi người thay xong quần áo thì đến đại sảnh của khách sạn đợi chờ.
Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa vừa mới đến lầu một của đại sảnh, liền nhìn thấy người của đội năm phần lớn đều tập hợp xong rồi.
Tất cả mọi người là một bộ trang phục trang trọng, nữ thì toàn là lễ phục dạ hội, nam thì toàn là một kiểu âu phục.
Thẩm Thất nhìn xung quanh, ế, hình như thì chỉ có mình và Lưu Nghĩa mặc tùy tiện nhất a!
Không phải chỉ là nói ăn cơm tối sao?
Sao mặc long trọng như vậy?
Chẳng lẽ mình lĩnh hội tinh thần sai rồi?
Không thể nào a, mình vẫn luôn là người mọi lúc nào cũng theo sát bước chân của thời trang a!
Nhưng bây giờ quay về thay quần áo hiển nhiên là không còn kịp rồi.
Thẩm Thất cúi đầu nhìn trang phục của mình, quyết đoán từ trong túi xách móc ra đây cột tóc, đem tóc dài buộc lên, đơn giản làm một kiểu tóc búi củ tỏi, vừa dí dỏm vừa đáng yêu.
Không kịp trang điểm rồi, liền dùng son môi đánh bóng vỗ vào vị trí gương mặt và khóe mắt, làm ra hiệu quả má hồng và bóng mắt.
Trên mũi đánh thêm chút highlight, cả người trong nháy mắt tinh thần hơn.
Lưu Nghĩa trợn mắt há hốc mồm nhìn Thẩm Thất, dựng thẳng ngón tay cái của hai tay: "Quá lợi hại rồi! Ít đồ như vậy, cả người cậu hình như biến đổi vậy! Tiểu Thất, cậu thật xinh đẹp!"
Thẩm Thất nhịn không được thẹn thùng cười cười: "Tớ trước đây chính là nhà tạo hình a! Vì vậy, lúc ứng phó tình huống xảy ra đột ngột, hai cái son môi trên cơ bản cũng có thể đối phó được mọi thứ rồi."
Lưu Nghĩa hào phóng một cười: "Tớ thì không cần chuẩn bị rồi, dù sao tớ cũng không có lễ phục dạ hội."
Thẩm Thất gật gật đầu, nói: "Chỉ là một bữa tối tụ hội, đoán chừng cũng sẽ không quá lớn. Nếu quả thật đúng là trường hợp chính thức, chúng ta tham dự một hồi, sau đó tìm nơi hẻo lánh ăn đồ là được rồi, không sáp vào trước, thì không có chuyện gì đâu."
Lưu Nghĩa cười cười, cô thật sự không thèm để ý.
Cô ngay cả đầm bình thường cũng không có, càng đừng nói là lễ phục dạ tiệc rồi.
Ngoài cửa có xe tới đón tiếp, toàn là xe Limousine.
Năm mươi người, chia ra ngồi vào mười chiếc xe, oai nghiêm lái về điểm đến.
Thật ra nói là điểm đến, hay là nói là từ một cái khách sạn chuyển dời đến một khách sạn khác.
Chỉ là hội trường của khách sạn này càng thêm xa hoa mà thôi.
Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa vừa mới bước vào cửa, liền thấy được một hiện trường tiêu chuẩn của hội tiệc tầng lớp xã hội trên.
Thật đúng là tiệc tối chính thức.
Thẩm Thất một lần nữa xem kỹ một chút trang phục của mình, đem cổ áo kéo thấp, làm ra hiệu quả áo lệch vai.
Rút ra mấy cọng tóc ở giữa, làm xoăn làm rối.
Một bộ tuy không thích hợp hội tiệc chính thức, thế nhưng cũng có thể miễn cưỡng được coi là nửa cái trang phục trang trọng rồi.
Chỉ cần chủ nhân của hội tiệc không soi mói, cũng có thể lừa dối vượt qua ải rồi.
Mọi người nhao nhao đi vào hội trường, không ít người khẽ kinh ngạc tán thán.
Nơi long trọng như vậy, quả thực là rất nhiều người cả đời này cũng chưa thấy qua đấy.
Thẩm Thất lôi Lưu Nghĩa quả nhiên tìm một nơi hẻo lánh tầm thường, sau đó thấp giọng nói: "Một lát sau khi tiệc được bắt đầu, sau khi chủ nhân nhảy múa xong màn mở đầu, chúng ta tìm đồ ăn mà ăn no bụng liền đi ra."
Lưu Nghĩa cười gật gật đầu: "Nghe lời cậu đấy."
Không lâu sau, hội tiệc quả nhiên chính thức bắt đầu rồi.
Đối với quy trình của tiệc, Thẩm Thất đã sớm nghe nhiều nên thuộc rồi.
Cho nên cô lôi Lưu Nghĩa né ra xa xa, hoàn toàn không muốn sáp vào trước.
Thế nhưng là, người mở tiệc là Văn Nhất Phi, anh làm sao có thể buông tha cho các cô ấy?
Hừm hừm hừm hừm.
Văn Nhất Phi vừa mới tới thì quét xem cả hội trường, ỷ vào vóc dáng cao, có thể nhìn được xa, trong nháy mắt thì tìm được Thẩm Thất và Lưu Nghĩa rồi.
Đêm nay Văn Nhất Phi một bộ âu phục trang trọng thuần trắng, tóc mai được chỉnh đốn một cách cẩn thận tỉ mỉ, mắt đào hoa tự cười chế giễu, không biết đã câu mất đi bao nhiêu con tim của thiếu nữ.
Dựa vào bản lĩnh của Văn Nhất Phi, ăn mặc lẳng lơ như vậy, chuyện trêu gái này là tuyệt đối không buông được đấy.
Anh không đem cả dàn gái ở hội trường trêu ghẹo hết, anh cũng không phải là Văn thiếu gia!
Thế nhưng đêm nay anh không có ý tưởng này.
Tại sao?
Mục tiêu của anh là ở trong một góc, nhìn cũng không nhìn anh một cái a.
Văn Nhất Phi gạt ra đám người, đi tới phía của Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
Anh vốn định mời Lưu Nghĩa khiêu vũ đấy, thế nhưng là nhìn qua một bộ áo thun trắng rẻ tiền và quần Jean có lỗ của Lưu Nghĩa, sao cũng không ra tay không được rồi.
Cũng may trang phục hôm nay của Thẩm Thất tuy rằng cũng tùy tiện chút, thế nhưng là dù sao cũng nhìn ra, cô ấy là tạm thời xoay chuyển cứu chữa rất nhiều.
Với lại cô ấy tối hôm nay là mặc một bộ đầm dài màu trắng, cũng đủ là một phong cách tiên nữ.
Tuy rằng không phải trang phục trang trọng, cũng là không thế nào quá thất lễ.
Bởi vậy Văn Nhất Phi tay liền đưa về phía Thẩm Thất: "Tiểu Thất, có thể mời cô nhảy một bài đầu tiên không?"
Thẩm Thất hướng về phía Văn Nhất Phi làm mặt quỷ: "Nhiều mỹ nữ như thế anh không mời, lại chạy xa như vậy tìm tôi."
"Không có cách nào, chúng ta là người quen a!" Văn Nhất Phi cười ha ha: "Người quen mới ra tay dễ!"
Thẩm Thất cười phụt một tiếng, đưa tay khoác lên tay của Văn Nhất Phi, nói với Lưu Nghĩa: "Tớ một lát sẽ về."
Văn Nhất Phi nắm lấy tay của Thẩm Thất, trong nháy mắt trượt vào sân nhảy.
"Tiểu Thất, cô cùng Nhật Ninh có phải có hiểu lầm gì không a?" Văn Nhất Phi vừa tới thì làm người nói thuyết phục, đây là nhiệm vụ mà Hạ Nhật Ninh cho a, híc híc, bị hắn uy hiếp rồi!
Thẩm Thất chản nản mà nói: "Chúng ta đêm nay đừng nhắc tới hắn được không nào?"
Văn Nhất Phi cũng cùng theo chán nản mà nói: "Tôi bị kẹp ở giữa cũng khó làm người a!"
Thẩm Thất phối hợp với vũ bộ của Văn Nhất Phi, ánh mắt hơi hơi buồn bã, sự cô đơn ở đáy mắt được giấu kỹ, mới nhẹ nhàng nói: "Rất nhiều chuyện, tôi không có cách nào nói. Có lẽ là tôi quá tham lam, muốn quá nhiều, vì vậy hắn cho không