“Vụ sát nhập Đăng Phi sao?” Văn Nhất Phi chợt ngẩn người: “À, tôi nhớ vụ này rồi. Có người nói, khi đó có một công ty rất nhỏ, lấy nhỏ đánh lớn, nuốt chửng một xí nghiệp dây chuyền lớn hơn nó mười lần. Sau khi công ty nhỏ này nuốt chửng xí nghiệp dây chuyền kia, lại lập tức truyền đi thông tin thu mua, một công ty không tên tuổi như Đằng Phi đột nhiên lại tung hoành trong giới thương nghiệp, bỏ túi hai công ty chỉ trong chớp mắt, đồng thời còn nuối chửng hai xí nghiệp lân cận, trở thành xí nghiệp đẳng cấp thế giới lớn nhất mạnh nhất ở thành phố M. Khi đó, tôi cũng bị bất ngờ bởi thế lực của đối phương, nhưng không nghĩ rằng đó lại do Phùng Mạn Luân làm.”
“Nhưng nếu do Phùng Mạn Luân làm thì cũng không có gì lạ.” Phạm Thành nói: “Với thế lực của Phùng gia, quả thực có thể nuốt chửng nhiều công ty nhỏ như vậy.”
Phạm Ly cũng nói: “Đúng vậy, bản thân họ có hẫu thuẫn vững chắc, kinh doanh nhiều năm như vậy cũng gom được khá nhiều vốn liếng. Hơn nữa thời gian Phùng Mạn Luân ở Châu Âu, cũng cố gắng giành được chút thành tích, bản thân hắn quả thực đủ sức nhúng tay vào chuyện này. Nhưng Nhật Ninh này, cậu muốn ra tay với xí nghiệp Đằng Phi à?”
“Không đến mức là ra tay.” Hạ Nhật Ninh cười xấu xa: “Nhưng nếu như chúng ta đã đến rồi, không chiếm chút lợi lộc thì ăn nói sao với Phùng thiếu đây?”
Văn Nhất Phi, Phạm Ly, Phạm Thành đều nhìn Hạ Nhật Ninh bằng ánh mắt khinh bỉ.
Tên này đúng là gian thương nhất trong các loại gian thương mà.
Cho dù đi đến bất cứ đâu, hắn cũng phải kiếm lợi lộc.
“Tiểu Thất còn đang tức giận! Tôi phải kiếm chút vốn liếng cho Tiểu Thất phòng thân.” Hạ Nhật Ninh vuốt cằm tỏ vẻ suy nghĩ: “Có thể Phùng Mạn Luân sẽ không chịu cho tôi một đồng nhưng hắn sẽ không để bụng nếu Tiểu Thất lấy của hắn một chén canh.”
“Sao lại nói vậy?” Ba người kia cùng đồng thanh hỏi.
“Bởi vì Phùng Mạn Luân là sư huynh của Tiểu Thất.” Hạ Nhật Ninh trả lời một cách thản nhiên: “Không phải sư huynh luôn có một loại tình cảm không thể miêu tả đối với sư muội à?”
Văn Nhất Phi càng nhìn Hạ Nhật Ninh với ánh mắt khinh bỉ: “Cậu không sợ Phùng Mạn Luân thuận tay cướp người luôn sao?”
Hạ Nhật Ninh tự tin cười: “Xét về mặt nhan sắc, các cậu nghĩ Phùng Mạn Luân là đối thủ của tôi à?”
“Hả?” Ba người kia cùng nhíu mày.
“Đừng tưởng Tiểu Thất không biết suy nghĩ, cô ấy là người rất có mắt nhìn người đấy!” Hạ Nhật Ninh tỏ vẻ suy tư nói: “Năm đó, tôi từng được Tiểu Thất đánh giá cao về chỉ số nhan sắc đó.”
Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly cùng che mặt.
Bọn họ quả thực không có gì để nói với cậu bạn tự luyến, kiêu ngạo và cố chấp này nữa.
Quả thực, bọn họ kết giao mười mấy năm, sự trừng phạt của ông trời dành cho họ cũng đủ rồi.
Tiểu Thất, em nhanh quay lại đem người đàn ông của em về đi!
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa quay về không bao lâu thì hoạt động mở rộng đã bắt đầu rồi.
Nội dung của hoạt động mở rộng ngày hôm nay là thi đối kháng theo tổ.
Khác với trận bóng rổ ngày hôm qua.
Nội dung của trận đối kháng này là tất cả mọi người trong tập thể phải đều phải xung trận.
Hoạt động yêu cầu tất cả mọi người phải tham gia, không có ai là ngoại lệ!
Những người đẫy đà một chút rất có lợi nha!
Chỉ cần đứng một chỗ, chẳng phải làm gì cũng có thể thắng!
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa gắng sức lôi lôi kéo kéo, lôi kéo mất nửa ngày nhưng vẫn bị người ta kéo trở lại chỉ bằng một tay!
Lần đầu tiên Thẩm Thất cảm thấy cái thân thể nhỏ nhắn của mình vô dụng đến thế.
Một người khỏe mạnh như Lưu Nghĩa cũng không thắng nổi họ!
Cân nặng của đối phương gần một trăm năm mươi ki-lô-gam!
Ván đầu tiên, đội 2 thắng, đội 5 thua!
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa ngồi phệt xuống đất thở hổn hển.
“Thật ngược đời mà!” Thẩm Thất nhịn không được nói rằng: “Anh ta ăn gì mà nặng vậy?”
Lưu Nghĩa đau buồn nói: “Ngày nào tớ cũng ăn rất nhiều! Sao mới chỉ nặng sáu mươi cân?”
Thẩm Thất trừng mắt một cái: “Sao cậu không nói lượng vận động một ngày của cậu là bao nhiêu đi? Còn nữa, đây là kéo co, không phải boxing!”
“Không ổn, không ổn, e rằng hôm nay không thắng nổi rồi.” Lưu Nghĩa phất tay nói: “Chúng ta đi tìm đội trưởng thương lượng một chút đi, đấu với đội 2, quả thực là lấy trứng trọi đá mà!”
Thẩm Thất cười ha ha một tiếng đồng ý.
Kỳ thực các cô có tìm được đội trưởng cũng vô dụng.
Ai bảo bọn họ bốc thăm phải đội 2 chứ?
Đội 2 có mấy người mập, bọn họ chỉ cần nhìn thôi cũng thấy sợ rồi.
Vì vậy lúc kết thúc hoạt động mở rộng, đội 2 hoàn toàn xứng đáng khi đánh bại các đội khác và giành thắng lợi trong ngày hôm hôm đó.
Các thành viên của các đội khác sắc mặt ai nấy đều xám như tro!
Mấy ngày liên tiếp đều tham gia những hoạt động mở rộng như vậy, các thành viên cũng dần dần quen nhau, lúc hợp tác cũng ăn ý hơn.
Cuối cùng cũng có thể theo kịp yêu cầu của ban tổ chức!
Ngày cuối cùng tham gia huấn luyện mở rộng, ban tổ chức cuối cùng cũng công bố nội dung chính thức của trận bán kết: Mỗi đội sẽ chọn ra một tác phẩm mà bản thân cho rằng nó mang ý nghĩa của tình yêu.
Khi lấy được đề bài, sắc mặt của tất cả mọi người đều vô cùng mông lung.
Vì phạm vi của đề bài quả thực quá rộng.
Trên thực tế, nó có thể sánh ngang với đề thi văn vào các trường đại học.
Thảo nào, ban tổ chức lại dành cả một tuần để mọi người tham gia các loại hoạt động mở rộng.
Lần này đúng là cần bàn bạc một cách cẩn thận.
Lần này là thành tích của cả tập thể, hơn nữa sẽ quyết định tập thể nào được đi tiếp và tập thể nào bị loại.
Phạm phải bất cứ một sai lầm nào thì tất cả thành viên trong đội đó sẽ có nguy cơ bị loại.
Bởi vậy mọi người tất phải tiến hành bỏ phiếu để quyết định nội dung đáp án của trận bán kết này.
Thẩm Thất vuốt cằm suy nghĩ rất lâu, đề bài này không hề dễ trả lời!
Cái gì mới là tác phẩm của tình yêu?
Là vẽ một bức họa?
Hay chụp một bức ảnh?
Hay là một tác phẩm điêu khắc?
Hay làm một tác phẩm đấu giá từ thiện?
Không biết, tất thảy đều không biết.
Vì vậy mọi người phải đoán ý đồ của ban tổ chức.
Chỉ có đoán được đề bài, mới có thể trả lời được đáp án chính thức.
Vì vậy mười đội đều bắt đầu nhao nhao trổ tài, thể hiện mọi mánh khóe và bản lĩnh để tìm được đáp án chính xác.
Có người hối lộ cho người phụ trách của ban tổ chức, có người mời họ ăn cơm, có người đi theo làm tay sai cố gắng nịnh nọt, còn có người lấy thân báo đáp.
Thành viên của tổ năm rất phiền muộn!
Bởi vì những việc này đều không đến phiên họ!
Tặng quà ư?
Chưa kịp tặng thì đã bị ban tổ chức tỏ ý từ chối, nếu ai dám tặng quà thì tập thể đó sẽ bị loại!
Mời họ dùng bữa?
Các tổ khác đã giành hết suất rồi, không thể bon chen được.
Đi theo nịnh nọt ư?
Từ sau khi công bố đề bài của vòng bán kết, những người đợi chờ nịnh