Tự vả vào mặt mình
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “nói đi, vừa rồi tôi đã nói rồi, ngày hôm nay, quyết không tha thứ!”
Lúc này người của ban Tổ chức mới dám trả lời: “chiếc dây chuyền này được tìm thấy ở phòng Thôi Nguyệt Lam và Khương Tiểu Khương.”
Vừa dứt lời, Khương Tiểu Khương kích động nhảy lên: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể như thế được! Hôm nay lúc ở nhà hàng, chính tay tôi đã nhét chiếc dây chuyền này vào túi áo Thẩm Thất! Nó tuyệt đối không thể xuất hiện ở trong phòng tôi được!”
Khương Tiểu Khương vừa dứt lời, Thôi Nguyệt Lam cười lạnh một tiếng.
Con tốt này, phải bỏ thôi.
Lời nói của Khương Tiểu Khương, lập tức khiến khán phòng xôn xao.
Sao cơ?
Hóa ra là Khương Tiểu Khương cố ý nhét vào túi của Thẩm Thất?
Đúng là Khương Tiểu Khương đã cố tình hãm hại Thẩm Thất.
Trời đất ơi!
Những chuyện như vậy, trước đây chỉ có xem trên Tivi thôi, không ngờ nó đã thực sự xảy ra ngay cạnh chúng ta!
Trên đời này sao lại có loại người vô liêm xỉ đến thế chứ!
Đã hãm hại người khác rồi, lại còn hùng hổ lý lẽ khóc nức nở chỉ trích người khác?
Da mặt phải dày biết bao đây!
Khương Tiểu Khương vừa nói xong, liền lấy tay bịt mạnh vào miệng mình.
Sắc mặt Khương Tiểu Khương đột nhiên trắng bạch.
Thôi Nguyệt Lam đứng dậy, nói một cách nhẹ nhàng: “Khương Tiểu Khương, giờ cô đã thừa nhận hãm hại Thẩm Thất. Vậy, sao cô còn không xin lỗi Thẩm Thất ngay đi?”
Khương Tiểu Khương nhìn Thôi Nguyệt Lam một cách sợ hãi.
Thôi Nguyệt Lam lườm Khương Tiểu Khương, tuy cô không nói một lời nào, nhưng trong ánh mắt cô như chứa hàng ngàn câu chữ.
Thẩm Thất nhìn vậy, hiểu ngày ý đồ của cô ta.
Quả thật. Thôi Nguyệt Lam đã nắm trong tay điểm yếu của Khương Tiểu Khương. Vậy, điểm yếu đó là gì đây?
Sao lại có thể khiến Khương Tiểu Khương không màng tất cả giác tâm đổ tội hãm hại mình?
Khương Tiểu Khương như sụp đổ ngay lập tức, cô ngồi bệt xuống ghế, nhìn Thôi Nguyệt Lam với ánh mắt cầu xin.
Nhưng Thôi Nguyệt Lam đã quyết định vứt bỏ Khương Tiểu Khương, cô đưa ra một ngón tay, ấn nhẹ lên chiếc bàn ăn.
Nhìn thấy động tác này của Thôi Nguyệt Lam, Khương Tiểu Khương như người mất hồn, đơ người ngay lập tức.
Trong chuyện này, Thôi Nguyệt Lam từ đầu đến cuối không hề hé một lời nào.
Cho dù Khương Tiểu Khương bị trừng trị, cô vẫn có thể không can sự gì.
Thẩm Thất quay sang nhìn Hạ Nhật Ninh, khi Thẩm Thất thấy ánh mắt của Hạ Nhật Ninh đang nhìn về Thôi Nguyệt Lam, ánh mắt cô sụp xuống.
Đúng thật là, anh ta vẫn quan tâm Thôi Nguyệt Lam hơn?
Thôi vậy, thôi vậy.
Mọi việc đã sáng tỏ, trả lại sự trong sạch cho mình là được rồi.
Còn những chuyện khác, không nên để ý đến nữa.
Mình có để ý đến nó, cũng có làm được gì đâu.
Người phụ trách ban Tổ chức nhìn Thẩm Thất hơi ngượng nói: “Thật ra câu trả lời của tôi vừa rồi là sai, chiếc dây truyền được tìm thấy ở thùng rác trong phòng cô. Nhưng, có người đã dặn tôi cố tình nói là tìm được ở trong phòng của Khương Tiểu Khương...”
Còn những chuyện xảy ta tiếp theo đó, đều rất rõ ràng.
Tâm trí của Khương Tiểu Khương không đủ kiên định, vì câu trả lời của ban Tổ chức mà bị suy sụp, đã buột miệng nói ra sự thật.
Nếu ban Tổ chức không cố tình nói sai, chắc chắn ngày hôm nay Thẩm Thất sẽ khó mà thoát khỏi tội danh ăn cắp.
Thẩm Thất nhìn sang người của ban Tổ chức, đáp: “xin cảm ơn người đó đã giúp tôi, cũng cảm ơn người đó đã lấy lại sự trong sạch cho tôi.”
Người phụ trách ban Tổ chức ho nhẹ một cái, nói thật to: “giờ mọi việc đã được sáng tỏ. Vì Khương Tiểu Khương đã cố tình hãm hại, khiến Thẩm Thất và Lưu Nghĩa bị đối xử không công bằng. Vì vậy ban Tổ chức chính thức đưa ra quyết định, tước bỏ tư cách tham gia cuộc thi của Khương Tiểu Khương.
Khương Tiểu Khương nghe xong, người đổ sụp xuống bàn, ôm đầu khóc nức nở.
Thẩm Thất nhìn Khương Tiểu Khương, tuy cô ta rất đáng thương, còn bị làm con tốt thí nữa.
Nhưng Thẩm Thất không có ý định thương hại cô ta.
Vừa rồi, cô ta đã nhất mực muốn dồn mình vào chỗ chết.
Tuy mình luôn thân thiện với mọi người, nhưng không có nghĩa họ có thể coi mình như cái bánh bao, vớ đâu một con chó ra cũng muốn cắn một miếng.
“Các thí sinh vừa rồi đã góp phần cùng Khương Tiểu Khương công kích Thẩm Thất, đều bị tước quyền tham dự!” Người phụ trách của ban Tổ chức tiếp tục thông báo: “các người đừng nghĩ camera nhà hàng bị hỏng, là có thể đổi trắng thay đen. Ngay lúc vừa rồi, bộ phận bảo vệ đã thông báo cho tôi, hệ thống camera của nhà hàng đã được sửa xong, tất cả những lời nói của các người vừa rồi, đều được ghi chép lại.”
Xoạt xoạt xoạt... rất nhiều gương mặt đã trắng bạch ngay tức khắc!
Họ không dám tính sổ với ban Tổ chức, tất cả cùng nhìn sang Thẩm Thất.
Nếu không phải do Thẩm Thất, thì họ đã không bị liên lụy.
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh đã dịu hơn, xem ra người của ban Tổ chức, coi như cũng biết làm được một chút việc đúng đắn.
CEO và nhà thiết kế của các hãng khác không hề lên tiếng.
Đến Hạ Nhật Ninh còn không nói gì, thì những người khác cũng không cần thiết phải lên tiếng.
Đặc biệt là trong tình huống như hiện nay.
“Được rồi, giờ sự việc đã được giải quyết, cứ xử lý theo cách như vậy đi.” Hạ Nhật Ninh đứng dậy, dẫn đoàn rời khỏi.
Khi Hạ Nhật Ninh đi đến bên cạnh Thẩm Thất, anh hơi cười và sựng lại, nhưng chỉ có 2 giây thời gian, rồi lại quay người đi luôn.
Văn Nhất Phi đưa tay nắm lấy túm tóc trên đỉnh đầu Thẩm Thất, cười với Thẩm Thất, sau đó cũng đi luôn.
Phùng Mạn Luân đi đến bên cạnh Thẩm Thất, nhấc tay lên vỗ vỗ vai cô, nói nhỏ: em được lắm.”
CEO và nhà thiết kế cac hãng khác thì gật đầu mỉm cười với Thẩm Thất, rồi cũng rời khỏi.
Nếu họ còn không biết về mối quan hệ giữa Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, thì đúng là quá ngu ngốc hoặc cố tình giả ngơ rồi.
Thẩm Thất hơi lúng túng. Đây là tình hình gì vậy?
Rõ ràng là hôm nay mình bị hãm hại mà, sao ai nấy đều cười tủm tỉm cười với mình vậy?
Sao cảm giác tình cảnh này hơi không hợp lý?
Sau khi đoàn rời khỏi, những người đã hoàn hồn cùng nhau chạy đến vây quanh Thẩm Thất: “cô Thẩm, chúng tôi không biết gì hết! Thật sự là chúng tôi không biết gì hết! Chúng tôi chỉ là buột miệng hùa vào thôi. Xin cô hãy đi nói một tiếng với ban Tổ chức, cô hãy xin giúp chúng tôi được không?”
Thẩm Thất còn chưa kịp mở lời, Lưu Nghĩa giọng lạnh tanh ngắt luôn lời của họ: “không biết rõ sự việc là có thể tùy ý vu khống sinh sự sao,? Một câu không biết sự tình là có thể xóa đi tội danh của các người sao? Đây là quyết định của ban Tổ chức, có phải quyết định đơn phương của