Phùng Mạn Luân khẽ cười, nhấp một ngụm rượu vang, không trả lời câu hỏi của Hạ Nhật Ninh, quay đầu nhìn về phía Văn Nhất Phi người đang ôm hai cô gái xinh đẹp ăn trái cây, nói: “Văn thiếu có cách nhìn gì với chuyện này?”
“Tôi?” Văn Nhất Phi nhẹ nghiêng đầu, cười một cách bảnh bao, hai tay dùng sức ôm lấy hai cô gái, đưa hai cô gái vào trong lòng mình, cho đến khi họ kêu hét lên mới buông tha cho họ, cười một cách thoải mái, nói: “liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ đến góp vui.”
Phùng Mạn Luân xoay đầu nhìn về phía Phạm Thành Phạm Ly: “thế hai vị có ý kiến gì không?”
Phạm Thành Phạm Ly xòe hai tay, đồng thời nói: “thật ra thì Phùng Thiếu trong lòng đã có đáp án, chúng tôi có nói gì cũng không giúp ích gì?”
Phùng Mạn Luân nghe vậy khẽ cười: “đúng thế. Tôi dù có không nể mặt ai, cũng phải nể mặt các vị đây. Các vị đây là những người nắm giữ GDP, tôi đắc tội ai chứ nào dám đắc tội các vị.”
“Phùng thiếu thật biết nói đùa.” Phạm Thành Phạm Ly nói: “Tiểu Thất là sư muội của Phùng thiếu, làm gì cần chúng tôi quan tâm cô ấy? Phùng thiếu tự biết mà để trong lòng.”
Phùng Mạn Luân cười gật đầu: “đúng thế, người làm sư huynh đây, làm sao có thể để người nhà chịu thiệt.”
Nói xong, Phùng Mạn Luân với ý vị sâu xa nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh hầu như không có phản ứng gì, chỉ cười nâng ly.
Sau khi tiễn Phùng Mạn Luân, Văn Nhất Phi nói với Hạ Nhật Ninh: “nụ cười hôm nay của Phùng thiếu, rất có hàm ý sâu xa.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “ừm. Nhưng, thế thì đã sao? Hắn ta cùng lắm là tính kế Tiểu Thất. Nhưng mà, Tiểu Thất, không phải là người mà hắn có thể tính kế.”
“Tự tin đến thế?’ Văn Nhất Phi nhướng mày nhìn Hạ Nhật Ninh: “cậu với Tiểu Thất đến nay vẫn chưa chính thức làm lành đấy!”
“Chờ sau khi cuộc thi kết thúc.” Hạ Nhật Ninh cười khổ: “mẹ tôi yêu cầu tôi, trong thời gian cuộc thi diễn ra không cho phép tôi quá thân mật với Tiểu Thất.”
“Hạ phu nhân thật khí phách, đúng là chân truyền của nhà họ Hạ.” Văn Nhất Phi không kiềm nén được mà thảng thốt: “cho dù chưa bao giờ về nhà họ Hạ, thì khí phách này vẫn tỏ ra không sót tí nào!”
“Đi đi đi.” Hạ Nhật Ninh cầm lên một quả trái cây ném qua: “Mẹ của cậu không phải cũng rất khí phách?”
Văn Nhất Phi lắc đầu: “mẹ tớ khí phách, nhưng cũng không quản cuộc sống tình cảm của tớ?”
Phạm Thành Phạm Ly bày tỏ tán thành: “Đúng đấy! Mẹ Nhất Phi tuy lợi hại, nhưng trước giờ không can thiệp chuyện của Nhất Phi. Cho nên Nhất Phi mới dám ngênh ngang đổi bạn gái như thế.”
“Hey! Hai đứa các cậu! Có thể không chơi nhau vậy không? Có thể vui vẻ mà vui đua nữa không?” Văn Nhất Phi nói với Phạm Thành Phạm Ly: “các cậu rốt cuộc có phải là người cùng tôi trưởng thành?”
Nói xong câu này, Văn Nhất Phi quay sang nói với Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, tớ lấy tư cách người lão luyện trong việc tán gái mà nói với cậu, cậu nên cẩn thận Phùng Mạn Luân, hắn ta có lẽ có ý với Tiểu Thất.”
Hạ Nhật Ninh híp mắt nói: “dù cho có ý, Tiểu Thất vẫn là vợ của Hạ Nhật Ninh, có tới lượt của hắn?”
“Nói thì nói thế. Nhưng vẫn cảm thấy Phùng Mạn Luân sẽ gây chuyện.” Văn Nhất Phi nhăn mày nói: “không quan tâm nữa, tới lúc đó hẳn nói. So về tài chính về địa vị về nhan sắc, cậu đều hạ gụt hắn ta trong tích tắc. Cho dù hắn ta có tính kế tới đâu, chỉ cần định hải thần châm của cậu vẫn còn, thì hắn ta cũng không tạo được sóng gió gì.”
Phạm Thành nói: “vòng bán kết lần này quyết định đi vào chung kết, mọi người có lòng tin vào Tiểu Thất không?”
“Không phải không có lòng tin, mà là sợ có người trong đó gây khó dễ.” Văn Nhất Phi trả lời: “Đái Duy là người của Phùng Mạn Luân.”
“Yên tâm, Phùng Mạn Luân sẽ không hợp tác với Thôi Nguyệt Lam.” Hạ Nhật Ninh nói một cách chắc chắn: “Phùng Mạn Luân không thích Thôi Nguyệt Lam.”
“Cậu có lòng tin với Phùng Mạn Luân thế sao?” Phạm Ly không kiềm được mà hỏi.
“Không phải tớ có lòng tin ở Phùng Mạn Luân, mà là trong tay tớ nắm giữ điểm yếu của em gái hắn ta. Cuộc thi lần này, sẽ không ai phá đám.” Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Thôi Nguyệt Lam tự chặt đi cánh tay đắt lực của mình, roi xa với không tới, nên cũng không làm gì được Tiểu Thất. Bên phía mẹ tôi đã có bà nội áp chế, cũng không nhúng tay vào việc này được.”
“Nói lại, Nhật Ninh, hai hôm nay, thái độ của cậu đối với Thôi Nhật Lam có chút thay đổi.” Văn Nhất Phi tinh ý hỏi: “Có phải cậu biết gì đúng không?”
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh nhấp nháy, nhưng không trả lời câu hỏi này, nói: “vợ của tôi chỉ có thể là Thẩm Thất.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa ở trong phòng, cặm cụi vẽ phác thảo.
Một ngày ba bữa đều kêu người đem tận phòng.
Thẩm Thất nằm dài trên mặt đất, cẩn thận đo đạc kích cỡ, Lưu Nghĩa mang phần cơm hộp sang, xem mấy bản vẽ của Thẩm Thất, không kiềm được mà gật đầu: “tốc độ của cậu vẫn khá là nhanh đấy!”
Thẩm Thất nói: “chúng ta chỉ có thời gian 3 ngày, tớ muốn có được thành tích tốt, thì chỉ có thể thiết kế ra hàng loạt sản phẩm, nếu không thì không có sức cạnh tranh. Còn cssuj? Tiến độ của cậu đến đâu rồi? Cần tớ giúp cậu cho ý kiến không?”
Lưu Nghĩa ngồi đối diện Thẩm Thất, vừa ăn vừa nói: “tớ vẫn ổn, chỉ là có mấy chỗ chưa nghĩ thông, chờ cậu vẽ xong sau đó cho tớ ý kiến.”
“Được.” Thẩm Thất cười híp mắt trả lời: “mấy hôm nay cậu đều không có thời gian đi đánh quyền cho tiêu cơm, còn ăn nhiều như vậy, không sợ béo sao?”
Lưu Nghĩa quơ quơ tay nói: “Anh đây ốm thế này, không sợ!”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa lại nói: “nghe nói những người khác cũng đều trong phòng suốt không ra khỏi cửa, đều đem thức ăn vào phòng mà ăn. Xem ra lần này ai cũng cẩn thận cả.”
Thẩm Thất gật đầu, nói: “nghe nói trong mấy kỳ thi lần trước, xảy ra mấy vụ đánh cắp ý tưởng người khác. Để ngăn chặn chuyện này xảy ra, nên mọi người đều cảnh giác. Dù là người chung phòng, cũng đề phòng lẫn nhau.”
Lưu Nghĩa vỗ mạnh ngực mình: “việc này nếu mà xảy ra trên người tớ, xem anh đây không đánh cho họ gãy răng hàm mới lạ.”
Lưu Nghĩa mới dứt lời, ngoài cửa có người