“Ừ, ta biết rồi. Cho nên ta gọi đến để hỏi xem cô đang ở đâu, thân là Tổng Tài của công ty, thì nhất định phải thương xót thuộc hạ.”
Thương xót con khỉ! Anh không đến làm phiền tôi, thì đã là thương sót tôi rồi có biết không?
Đương, nhiên, Thẩm Thất có chết cũng không dám thốt ra câu này.
Nếu câu này được thốt ra thật sự, thì chắc là ngày chết của cô cũng không xa rồi.
Thẩm Thất chửi thầm nửa buổi trong bụng, sau đó mới không cam tâm nói địa chỉ ra cho hắn.
Hai mươi phút sau, Thẩm Thất vừa mới thoa thuốc xong chuẩn bị rời khỏi, thì nhìn thấy một chiếc Maybach dừng lại trước mặt phòng khám nhỏ.
Thầm Thất thở dài trong lòng, thật là bám dai như đỉa mà!
Khoảng khắc Thẩm Thất nhìn thấy Hạ Nhật Ninh, cô thật sự rất muốn bỏ chạy ngay.
Bác sĩ Tề nhìn thấy Hạ Nhật Ninh, đột cười hí hửng nói: “Tiểu Thất? Chồng của con tới đón con à?”
Sắc mặt Thẩm Thất đột biến, nhanh chóng hua tay giải thích: “Không không không, dì hiểu lầm rồi! Anh ấy là…. sếp của con! Con phải đi trước đây, tiền thuốc lần sau con sẽ trả cho dì!”
Sau khi nói xong câu này, Thẩm Thất liền chạy thục mạng như lửa cháy đến mông vậy.
Bác sĩ Tề nhìn Thẩm Thất một cách kỳ quái, sau đó lại nhìn Hạ Nhật Ninh, tự lẩm bẩm nói: “Không thể nhìn nhầm được! Rõ ràng hai người này có tướng phu thê thật mà…”
Thẩm Thất xông ra ngoài, liền nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đã mở cửa xe ghế phụ ra.
Thẩm Thất cũng không muốn bị mọi người vây quanh ngay tại đây, cô nhanh chóng leo lên xe.
Hạ Nhật Ninh vừa đạp chân ga, thì chiếc Maybach liền phóng như bay rời khỏi đó.
Nhìn thấy chiếc xe lái ra khỏi phạm vi của Thẩm Gia, Thẩm Thất mới lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bị người nhà họ Thẩm nhìn thấy cô lên xe của một người đàn ông lạ mặt, nói không chừng sẽ tuôn ra những lời nói khó nghe hơn nữa.
Đợi đến khi Thẩm Thất hoàn hồn lại, liền phát hiện con đường này lại là đi về phía Cảnh Hòa Trang Viên.
“Hạ Tổng, hôm nay tôi đã xin nghỉ phép…” Thẩm Thất ấp ơ ấp úng nói.
“Ta biết rồi.” đôi mắt phượng thon dài của Hạ Nhật Ninh liếc nhẹ về phía Thẩm Thất một cái: “Tăng ca trong trạng thái lâm bệnh nặng, trả lương gấp đôi.”
“Tôi sẽ làm