Nhưng mà đấu trường ngầm không có những hạn chế này.
Những người xem đều rất sôi nổi, bọn họ va chạm vào nhau một cách kịch kiệt.
Nhìn thấy máu tươi, tất cả mọi người đều trở nên kích động, ai ai cũng phấn khích lạ thường, không ngừng gọi tên tuyển thủ trên đài.
Thẩm Thất đúng thật là không thể nào thích nổi tình cành này.
Lưu Nghĩa cùng mang một khuôn mặt cảm khái mà nói: “Thật may là một boxer chính quy như tớ không rơi vào tình cảnh này. Ở chỗ này, boxer chỉ là nô lệ chứ không hề có một chút tôn nghiêm nào.”
Thẩm Thất gật đầu: “Đúng thế. Nhưng mà mỗi người đều đi trên con đường của chính mình, đều cần phải chịu trách nhiệm với bản thân. Cho dù họ có vì cái gì đi chăng nữa thì một khi đã chọn con đường này rồi thì cũng khiến cho người khác động lòng trắc ẩn.”
Hạ Nhật Ninh thuận tay đặt tiền cược cho boxer vừa bị đối phương đánh gục, quỳ rạp trên mặt đất mà không thể đứng dậy nổi.
Mọi người xung quanh chỉ quan tâm đến việc tiền đặt cược của họ trôi mất chứ không có ai đến hỏi xem người kia còn sống hay đã chết.
Rất nhiều người ném đồ lên trên đài để để trút giận .
Hiện trường lộn xộn hết cả lên trong nháy mắt.
Thẩm Thất cảm thấy trái tim cô bị bao phủ bởi sự hoảng sợ.
Lưu Nghĩa khoanh tay, cô cũng hơi bất bình: “Thảo nào mà ở đây chỉ có thể là đấu trường ngầm, đúng là quá coi thường sự tôn nghiêm của tính mạng con người.”
Hạ Nhật Ninh thản nhiên nói: “Không có cách nào cả, quy tắc ở đây chính là như thế. Muốn chơi ở đây thì sẽ phải tuân thủ đúng quy tắc.”
Lưu Nghĩa nói: “Đúng thế, lúc lấy trứng chọi đá thì chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Những người này là những người không có tư cách để đứng trên đài thi đấu quốc tế, cho nên chỉ có thể tới đây để làm tổn hại tính mạng của bản thân thôi. Giống như Tiểu Thất nói vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho bản thân. Chỉ là một khi đã lựa chọn rồi thì phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”
Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn lướt qua Văn Nhất Phi và Phan Thành, Phạm Ly.
Phạm Ly vươn tay sờ vào một bên tai, rồi gật đầu với Hạ Nhật Ninh, hắn ta thấp giọng nói: “Bên kia đã bắt đầu hành động rồi, chúng ta nên rút thôi.”
Hạ Nhật Ninh khẽ vuốt cằm, hắn quay đầu nói với Thẩm Thất và Lưu Nghĩa: “Bỏ đi, trận đấu này cũng xem đủ rồi, không cần phải phiền lòng như thế. Tiếu Thất, nếu như em không thích một nơi như thế này, vậy thì chúng ta đến chỗ khác thăm thú vậy.”
Thẩm Thất đúng là cảm thấy khó chịu trong lòng, cô lập tức gật đầu, nhưng mà cô vẫn rất tôn trọng Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa còn muốn xem không?”
Lưu Nghĩa cười ung dung, cô ta nói: “Tớ cũng chỉ đến xem đấu trường ngầm một chút. Trước đấy thầy tớ vẫn luôn lải nhải cái này với tớ. Bây giờ nhìn thấy rồi, cuối cũng tớ cũng biết những lời sư phụ nói với tớ trước đây có ý gì rồi. Biết rồi thì cũng không còn gì lưu luyến nữa. Dù sao thì tớ cũng không phải là một tên ham mê cờ bạc.”
Nếu như Lưu Nghĩa đã nói như vậy thì Thẩm Thất cũng không do dự nữa, cô liền rời khỏi căn phòng cuồng nhiệt này cùng với đám người Hạ Nhật Ninh.
Đi ra ngoài, tiếng ồn ào bên trong vẫn không dứt bên tai.
Lúc Hạ Nhật Ninh đi ra khỏi cửa thì liền có người đến tiễn bọn họ rời đi.
Lúc sượt qua người, đối phương thấp giọng thì thầm bên tai Hạ Nhật Ninh một câu: “Tôi đã sắp xếp đường đi cho các vị rồi. Chắc là tầm nửa tiếng nữa thì chỗ này sẽ bị quét sạch.”
Hạ Nhật Ninh chỉ hơi gật gật đầu, hắn lái xe đưa những người khác nhanh chóng rời khỏi nơi này, họ bỏ xa nơi ầm ĩ vô cùng này.
“Đã khuya như vậy rồi, hay là chúng ta đi ăn gì đi?” Phạm Thành đạp mạnh chân ga đuổi theo, hắn nói với Thẩm Thất ngồi bên ghế lái phụ: “Tiểu Thất, gần đây có một nhà hàng thịt thỏ rừng, nghe nói làm ăn rất ngon, em có muốn đến nếm thử không?”
Thẩm Thất vốn dĩ không hề thấy đói, nhưng khi được Phạm Thành hỏi như thế thì bỗng nhiên lại thấy hơi đói.
Trên đường về, Lưu Nghĩa cướp lấy chìa khóa xe của Văn Nhất Phi, cô ta tự đạp chân ga xông tới rồi hét ầm lên: “Tớ đói rồi, tớ đói rồi, tớ muốn được ăn thịt!”
Nếu như Lưu Nghĩa đã nói như vậy thì Thẩm Thất cũng không còn ý kiến gì nữa.
Mọi người lập tức đi ăn khuya.
Một nhà hàng nhỏ không hề thu hút nằm trên con đường lớn ở ngọn núi cách đó không xa.
Đừng thấy nhà hàng nhỏ như thế mà xem thường, ven đường trước của hàng đậu rất nhiều xe sang trọng.
Hoặc là chuẩn bị lên núi chơi, hoặc là chơi chán rồi nên xuống đây ăn khuya.
Vì vậy mà việc buôn bán quả thực rất thuận lợi.
Điều khiến Thẩm Thất không ngờ tới là, lúc cô vừa xuống xe thì đã thấy Tiểu Xuân và Tiểu Hà mang theo nụ cười khả ái đứng chờ phía bên đường.
“Tổng giám đốc, phòng đã được chuẩn bị xong rồi.” Tiểu Xuân cười híp mắt nói: “Là chỗ nằm ven đường.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Chúng ta vào trong thôi.”
Mọi người vừa ngồi xuống thì đã có người lục tục mang đồ ăn khuya lên, rõ ràng đã được gọi từ trước rồi, vừa đến là có thể ăn ngay, tiết kiệm thời gian chờ đợi.
Sức ăn của Lưu Nghĩa vốn dĩ đã rất khỏe, lại còn nhanh đói.
Vì vậy mà thức ăn vừa được đưa lên thì cô là người ăn hăng nhất.
Văn Nhất Phi vỗn dĩ định trêu chọc sức ăn của Lưu Nghĩa một chút, nhưng sau đó lại nghĩ đến hai lần bị quẳng qua vai thì cuối cùng lại nhịn mà không nói.
Thẩm Thất thì lại cảm thấy vẫn rất ổn, cô chỉ cùng ăn với Lưu Nghĩa.
Chỉ cần Lưu Nghĩa cảm thấy ngon thì đều gắp cho Thẩm Thất một ít, vì vậy nên chỉ nếm thử thôi mà Thẩm Thất cũng đã ăn rất nhiều rồi.
Bên ngoài có mấy chiếc xe nhanh chóng chạy qua.
Tốc độ rất nhanh nên không thể nhìn thấy rõ biển số.
Hạ Nhật Ninh nhanh chóng ngước mắt nhìn thoáng qua, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười khe khẽ, hắn nhẹ nhàng nói với những người khác: “Bắt đầu thu lưới rồi. Lần này có thể cướp được bao nhiêu thứ thì phải xem ai nhanh tay hơn rồi.”
“Lần này cậu lại muốn lật đổ ai?” Văn Nhất Phi không nhịn được mà hỏi: “Có phải cậu đã ra tay từ trước rồi không?”
Hạ Nhật Ninh không hề hé răng, Phan Thành, Phạm Ly thì lại cười nói: “Nhưng từ trước đến nay Nhật Ninh đều không chơi xấu, chúng ta chỉ cần yên lặng là được rồi! Mặc kệ cậu ấy muốn lật đổ ai đi!”
Văn Nhất Phi gật đầu: “Nói cũng phải.”
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn mấy người bọn họ: “Các anh đang nói gì đấy?”
Bốn người đàn ông lập tức cười mà không nói gì.
Lưu Nghĩa cầm một chiếc chân thỏ lên vừa gặm vừa nói: “Cậu quan tâm đến bọn họ làm gì! Mấy người bọn họ đều là gian thương cả, ngoài tính toán ra thì có thể làm gì chứ? Nào, Tiểu Thất, thịt thỏ rừng này đúng là rất ngon, cho cậu cái chân này, bọn họ thích ra vẻ huyền bí thì mặc kệ đi, chúng ta cứ ăn thôi!”
Thẩm Thất cầm lấy chiếc chân thỏ mà Lưu Nghĩa đưa cho, rồi cô đặt xuống chiếc đĩa ở trước mặt, sau