Thẩm Thất không ngờ tới việc mình xuất hiện ở nơi này lại mang ý nghĩa như vậy!
Thẩm Thất có chút tức giận. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh: “Có phải ngay từ khi vừa bắt đầu, anh đã sắp xếp xong hết rồi đúng không?”
Hạ Nhật Ninh không phủ nhận. Hắn khẽ gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ lên đỉnh đầu Thẩm Thất: “Chuyện nguy hiểm như vậy thì để cho cánh đàn ông làm là được rồi. Em về cùng với Lưu Nghĩa đi!”
“Tôi không đi!” Lưu Nghĩa lập tức từ chối
“Em cũng không đi.” Thẩm Thất kiên định nói: “Càng biết anh gặp nguy hiểm, em càng không thể đi. Anh yên tâm, em sẽ không làm liên lụy tới anh. Tuy rằng em có đôi chút vụng về nhưng không đần độn, nếu gặp phải nguy hiểm em sẽ bỏ chạy.”
“Không được.” Đôi mắt Hạ Nhật Ninh hơi trầm xuống: “Em không thể đi tiếp nữa. Chắc chắn Thomas đang chờ anh ở phía trước! Kế tiếp sẽ có một trận chiến ác liệt, em nhất định phải đi! Anh đã sắp xếp người tiếp ứng em ở bên ngoài, Tiểu Hạ sẽ dẫn em rời khỏi đây...”
“Hạ Nhật Ninh.” Thẩm Thất lẳng lặng nhìn Hạ Nhật Ninh: “Anh cảm thấy em là loại người tham sống sợ chết sao?”
Hạ Nhật Ninh không nói gì.
“Nếu mọi người đều xảy ra chuyện ở dây, để lại một mình em sống tạm qua ngày, anh cảm thấy em sẽ sống bình yên vui vẻ được sao?” Thẩm Thất lẳng lặng nhìn Hạ Nhật Ninh: “Ở đây có chồng, chị em gái, đàn anh và bạn bè của em. Mọi người đều là người em quan tâm. Nếu mọi người gặp chuyện không may... Anh hy vọng nhìn thấy xác em nhảy xuống từ cửa động sao?”
Đột nhiên Hạ Nhật Ninh không nói lên lời.
“Em biết anh băn khoăn điều gì. Không phải Tiểu Hà đang ở đây ư? Có cậu ấy cùng với Tiểu Nghĩa ở bên, em không tin mình sẽ chết tại chỗ này. Nói cách khác, nếu em chết tại chỗ này, chứng minh thời gian của em đã cạn. Ý trời đã thế, em không còn lời nào để nói.” Thẩm Thất nói kiên định: “Nhưng nếu em không chết, cũng chứng minh em phúc lớn mạng lớn, mệnh chưa tàn. Hiện tại cô em cũng đã đi vào rồi, đến giờ vẫn không có tin tức. Em có quay về cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp bà!”
Nhìn thấy Thẩm Thất kiên quyết như vậy, những người khác cũng không biết khuyên can thế nào.
Hạ Nhật Ninh than nhẹ một tiếng: “Tiểu Thất, em hà tất phải thế?”
Thẩm Thất vươn tay, chủ động lắm lấy ngón tay của Hạ Nhật Ninh: “Còn nhớ lời anh nói với em tối qua không? Anh nói, anh bằng lòng vì em buông bỏ giang sơn một phương. Em cũng có thể vì anh, coi nhẹ an toàn bản thân cùng anh kề vai chiến đấu!”
“Em biết em ngốc, không giúp đỡ được gì cho anh. Nhưng em luôn cảm thấy rất kỳ lạ, từ khi bước vào ngôi mộ này, giác quan của em dường như nhanh nhạy hơn bên ngoài rất nhiều. Bao gồm cả chuyện vừa rồi, chẳng hiểu sao em lại cảm thấy tảng đá ở đây không thích hợp. Một giây sau, quả nhiên những người đó bắt đầu ra tay.” Thẩm Thất nói bình tĩnh: “Rõ ràng có người dùng những cột đá được tưới nước này để làm ám hiệu liên hệ! Thấy không, em phúc lớn mạng lớn như vậy mà!”
Thấy Thẩm Thất gắng sức tranh luận vì mình như vậy, những người khác cũng chỉ đành treo vẻ chẳng biết làm sao lên mặt.
“Được rồi, nếu em đã kiên trì như thế vậy đi cùng bọn anh đi.” Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng nói: “Chúng ta đang tới tụ họp với cô. Cô đang dẫn theo một đội đi vào từ hướng khác. Sau khi chúng ta tụ họp sẽ tiếp tục đi ngăn cản Thomas.”
Thẩm Thất tức khắc nhoẻn miệng cười: “Được! Nghe lời anh!”
Mọi người vừa muốn tiếp tục đi thì đột nhiên phía trước có người kêu lên: “Trời ạ, mọi người nhìn kìa, đó là gì?!”
Thẩm Thất lập tức nhìn theo phương hướng ngón tay của người kia chỉ.
Cô chỉ nhìn thấy một mảng màu xanh biếc đang lan về phía này.
Có người nhanh chóng vặn sáng đèn pin, rồi ném về phía bên kia.
Ánh sáng của đèn pin vẽ một đường cung rồi rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc chiếc đèn rơi xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng cái thứ nhung nhúc đang di chuyển về phía này.
Đó là đàn sâu màu trắng tỏa ra ánh sáng màu xanh lục đang bò liên tục về đây.
Hình ảnh này khiến cho Thẩm Thất thiếu chút nữa không nhịn được mà nôn sạch bữa cơm tối qua.
Cảm giác đó giống như một đống giòi bọ phiên bản vô cùng kinh khiếp, phát ra ánh huỳnh quang đặc biệt. Bọn chúng nó tựa hồ ngửi thấy mùi vị thơm ngon của đồ ăn, bò tới đầy trên mặt đất.
“Đi mau!” Hạ Nhật Ninh quát to một tiếng: “Chúng ta rút lui về bên này!”
Tiếng nói vừa dứt, Hạ Nhật Ninh lập tức túm lấy Thẩm Thất chạy vụt về hướng đã định.
Những người sau lưng bắt đầu chặn hậu vô cùng lưu loát.
Bắn phá mặt đất không ngừng nghỉ.
Trong nháy mắt, mặt đất bị vỡ nát nghiêm trọng, tạo thành một đường rãnh nông.
Một người mở nắp bình xăng, rót vào trong rãnh, bật lửa ném vào đó.
“Ầm” … Một bức tường lửa phóng lên trời, ngăn lại đợt tấn công của đàn sâu kinh tởm kia chỉ trong nháy mắt.
Một giây sau, trong không khí phảng phất mùi thịt cháy.
Nhưng những người nhìn thấy rõ ràng cảnh vừa rồi, ngửi được mùi hương thịt này, thật sự chỉ muốn nôn hết cơm canh ra ngoài.
Thẩm Thất theo sát bước chân của Hạ Nhật Ninh, dẫn theo những người khác nhanh chóng rời đi.
Lúc này, sau lưng truyền đến vài tiếng hét thảm thiết.
Thẩm Thất vừa muốn quay đầu lại thì Hạ Nhật Ninh đã kéo lấy cô: “Không cần quay lại. Bọn họ đều có biện pháp giải quyết mọi phiền toái. Em đi tới cũng không giúp được gì, chỉ cản trở họ thôi.”
Thẩm Thất chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sau lưng vang lên không ngừng. Cô bị Hạ Nhật Ninh kéo lấy tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Lưu Nghĩa không kiềm được, quay đầu nhìn lại.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô thấy dưới cánh tay trái của một người đàn ông cường tráng chỉ còn lại xương trắng.
Người bên cạnh quyết định thật nhanh, lập tức rút dao chém đứt cả cánh tay trái của người đàn ông này. Sau đó người kia lôi ra túi cứu thương giúp anh ta cầm máu, thuận tiện cho tiêm thuốc kháng sinh.
Văn Nhất Phi nói ngay với Lưu Nghĩa: “Chúng ta mau chạy thôi! Nghề của bọn họ đều là lính đánh thuê! Xử lý chuyện này thành thạo hơn chúng ta nhiều.”
Lần đầu tiên Lưu Nghĩa không đốp chát lại Văn Nhất Phi. Cô không kiềm được liếc nhìn người đàn ông cường tráng bị mất đi cánh tay đầy vẻ lo lắng, thấp giọng nói: “Rốt cuộc những con sâu kia là thứ gì vậy?”
“Có trời mới biết!” Văn Nhất Phi thở dài một tiếng nói: “Từ bây giờ, phần mộ này đã bắt đầu trở nên cổ quái. Tôi đang nghi, có khi càng đi về phía trước, chúng ta sẽ càng gặp phải nhiều thứ kỳ quái hơn.”
Phạm Thành, Phạm Ly cùng vỗ ngực, đồng thanh đáp: “Quả thực rất kích thích! So với xem phim còn ghiền