Tròng mắt của Thẩm Thất đột nhiên co rụt lại.
Cô lập tức cúi đầu nhìn về phía tiểu Xuân, muốn hỏi thêm hai câu, thế nhưng là tiểu Xuân đã buồn ngủ nhắm mắt lại rồi, yên tĩnh mà nghỉ ngơi rồi.
Thẩm Thất đè nén con sóng to gió lớn ở trong lòng.
Tranh tường? Chân dung? Cùng mình giống y như đúc?
Chẳng lẽ nói, lúc mình ở dưới đáy nước, những cái kia hoàn toàn không phải là đang nằm mơ?
Những cái kia cũng không phải là ảo giác?
"Well, well, well." Thomas vui vẻ mà kêu lên: "Chúng ta có thể chính thức bắt đầu hợp tác rồi sao? Tôi là biết rõ, người của Hạ tổng mang đến, đều là có thực lực đấy! Còn lại những tên tôm cá nhãi nhép kia, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau cùng xử lý đi, bây giờ thế giới đã thanh tĩnh rồi, cũng chỉ còn lại anh với tôi, mạnh mẽ liên thủ, tốt đẹp hoàn toàn!"
"Anh muốn thế nào?" Hạ Nhật Ninh tràn ngập cảm kích mà nhìn thoáng qua Thẩm Thất, ngẩng đầu nhìn Thomas nói: "Anh cũng thấy đấy, bên này chúng tôi là người già yếu, hoàn toàn không có như anh nghĩ mà mạnh như thế."
"Thật ư? Nhưng mà tôi biết rõ, el vừa rồi mới đi một nơi." Thomas quay đầu nhìn el: "Tôi dù sao cũng là trả qua tiền lương cho cô, có thể nói cho tôi biết một chút, cô vừa rồi là đi làm cái gì không?"
Sắc mặt của el hơi đổi.
"Nếu như tôi không phải ở trong đội ngũ của các người sắp xếp thêm nhân viên, tôi cũng không biết cô chính là el." Thomas tiếp tục nói: "Cô dù sao vẫn là mang theo mặt nạ, không chịu lấy bộ mặt thật mà gặp người. Từ lúc đó tôi đã biết ngay cô có vấn đề. Quả nhiên, cho tôi đoán đúng rồi! Cô là muốn phản bội chúng tôi đúng không?"
El không nói gì, chỉ là khẽ cười một cái.
"Cô đã từ chỗ này của tôi lấy đi tư liệu, nhưng lại đến giúp đỡ Hạ tổng, đây đối với tôi công bằng sao? Quý cô el?" Thomas vừa buông tay: "Tài liệu của húng ta vất vả khổ cực sưu tập, không ngờ lại bị Hạ tổng nhanh chân đi trước rồi, thật sự là không cam lòng a!"
"Tôi nếu như dám lấy bộ mặt thật ra gặp người rồi, tôi cũng không sợ hậu quả gì." El mở miệng nhìn thẳng vào Thomas nói: "Cái hang mộ nhỏ này vốn chính là thuộc về con cháu của Viêm Đế, thân là một huyết thống của Viêm Đế, đương nhiên là phải bảo vệ huyết thống của mình."
"Thật sự là ngôn từ quá buồn cười." Thomas khinh thường mà cười: "Truyền thuyết thần thoại này của người Việt Nam đã trải qua nhiều năm như vậy, các người lại vẫn tin là thật? Được rồi, tôi đối với tư tưởng ngây thơ như vậy của các người, chứng tó một chút một chút chán nản. Bây giờ chúng ta đã là quan hệ hợp tác rồi, mặc kệ các người đang trung thành với huyết mạch truyền thừa gì, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ cần yêu cầu một điểm! Đó chính là trợ giúp tôi đi vào trung tâm của mộ địa! Chỉ cần đi vào trung tâm của mộ địa, hợp tác của chúng ta đến đây là chấm dứt."
"Được." Hạ Nhật Ninh gật gật đầu: "Như anh mong muốn."
Tiểu Xuân sau khi được truyền 500cc huyết dịch, sắc mặt cuối cùng cũng khôi phục lại sự hồng hào.
Bản thân tiểu Xuân là thông thạo y học, rất nhanh liền cho mình chích vào một kim.
Chờ sau khi người ở hai bên đàm phán xong xuôi, anh đã có thể vịn tiểu Hạ tiếp tục đi về trước rồi.
"Như vậy, xin mời." Thomas đưa tay chỉ đến một phương hướng: "Tôi đã dò tham rõ ràng rồi, con đường này, có thể nối thẳng đến trung tâm mộ địa, "
Hạ Nhật Ninh đối với Thẩm Thất gật gật đầu, sau đó cùng những người khác đưa mắt liếc ra ý qua một cái, mọi người chậm rãi hướng về phía đó đi qua.
Thẩm Thất lo lắng nhìn el.
El hướng về phía Thẩm Thất nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Thẩm Thất đừng hành động thiếu suy nghĩ.
"Đừng lo lắng." Lưu Nghĩa đi đến bên người của Thẩm Thất, thấp giọng nói: "Tìm cơ hội, tiêu diệt Thomas.
Thẩm Thất chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: "Mọi chuyện đều cẩn thận."
Hai bang đội ngũ trong nháy mắt hợp lại.
Hai nhóm người dò xét lẫn nhau cảnh giác lẫn nhau, song hành đi đến một hướng.
Đi được không bao xa, Thẩm Thất liền nhìn thấy một đường núi bằng gỗ được xây dựng dọc theo vách núi, từ từ lan tràn lên phía trên.
Thẩm Thất nhìn chất liệu của đường núi này, trong đáy lòng có chút bồn chồn.
Đường núi ở nơi này, rõ ràng cho thấy đã trải qua mấy nghìn năm lịch sử rồi.
Còn có thể cho người đi được sao?
Xem ra tất cả mọi người cũng không tin tưởng đường núi bằng gỗ này lắm.
Vì vậy, cũng không chịu chủ động đi về phía trước thăm dò.
Thomas đột nhiên đẩy một chút el: "Quý cô el là nhà khảo cổ học và nhà địa chất học trứ danh. Loại chuyện này, đương nhiên là quý cô el tự mình kiểm tra đo lường là thích hợp nhất. Có đúng không?"
El bị Thomas đẩy một chút, một cái lảo đảo, xém chút nữa té ngã xuống đường núi bằng gỗ rồi.
Thẩm Thất nhìn thấy cô bị ăn hiếp, lập tức nôn nóng muốn xông lên.
Lưu Nghĩa kéo lại Thẩm Thất: "Đừng xúc động. Cô sẽ có biện pháp!"
El nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Thẩm Thất, hướng về phía Thẩm Thất gật gật đầu, kêu Thẩm Thất không nên sốt ruột, quay đầu nói với Thomas: "Được, tôi đi dò đường là được rồi. Nhưng mà, tôi chỉ là một nhà khảo cổ học, cũng không phải thiên tài đạo mộ, vì vậy tôi cũng cần sự phụ trợ."
El nói xong câu đó, nói với Hạ Nhật Ninh: "Tôi muốn bốn người bên kia của cậu hỗ trợ."
Hạ Nhật Ninh gật gật đầu.
Bốn tên đạo mộ kia cũng nghe lời, chủ động đi tới.
Mặc kệ là bị quản chế bởi Hạ Nhật Ninh hay là bị quản chế bởi Thomas, bốn người bọn họ cũng không được lựa chọn.
Ngoại trừ hợp tác vẫn là hợp tác.
El cùng bốn người thấp giọng thương lượng một hồi, do el hỗ trợ văn hóa, bốn người khác hỗ trợ kỹ thuật.
Năm người tiên phong bước lên đường núi bằng gỗ.
Chờ sau khi el bước lên đường núi, lập tức phân tích ra thành phần của những vật liệu gỗ này, lập tức kinh ngạc thán phục mà kêu lên: "Trời ạ, đây là gỗ Kim Ti Nam và gỗ Âm Trầm nghìn năm không thối nát! Xây dựng con đường núi này, đây là phải tốn biết bao nhiều sức của!"
Bốn kẻ đạo mộ kia đượng nhiên là biết rõ giá trị của gỗ Kim Ti Nam và gỗ Âm Trầm đấy, dưới đáy mắc của bốn người lập tức lộ ra ánh mắt tham lam.
El lập tức còn nói thêm: "Các người vẫn là đừng nghĩ cách mưu cầu về đường núi này, các người xem, những đường núi này đều là dựa vào từng một tấm gỗ ráp lại đấy. Nếu như nạy động một tấm, cả đường núi sắp phải toàn bộ rơi lả tả."
Lời nói của el, quả nhiên đã xua tan đi ý niệm trong đầu của bốn người này.
Bốn người lưu luyến mà vuốt ve đường núi, nói: "Đúng là đáng tiếc a! Vào được núi báu vật mà tay không trở về."
El cười cười, quay đầu nói với người ở dưới núi: "Đường núi là an toàn đấy, mọi người có thể lên đây rồi."
Nghe thấy lời nói của el, Thomas cùng Hạ Nhật Ninh liếc nhau một cái, đồng thời nhấc chân đi về phía trên.
Đường núi rất hẹp, chỉ có thể cho phép một người đi qua.
Vì vậy hai đội ngũ xen kẽ luân phiên đi lên, như vậy phòng ngừa có người đột nhiên ra tay lúc ở giữa đường.
Trước sau đều là người của đối phương, muốn ra tay cũng không dễ dàng như thế.
Thẩm Thất đi ở phía